Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

Truyện ngắn - Quá khứ

Quá khứ ư? Hãy chôn chặt vào một bia mộ nơi góc khuất của trái tim! Hãy để tất cả ngủ yên như chưa từng vương ưu phiền và sẽ mãi mãi chỉ là hoài niệm cũ! ...

Anh là người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời nó. Nó đã dâng hiến trinh tiết của mình cho người đàn ông duy nhất nó yêu. Nó thường nghe người ta nơm nớp lo sợ về “cái ngàn vàng” của người con gái, và nó cũng vậy. Khi nó quyết định trao trọn trinh tiết của mình cho anh, nó đã xem anh như một vị Thánh. Nó từng ngu xuẩn nghĩ rằng vị Thánh đó sẽ bên cạnh che chở bảo bọc cho nó suốt cả cuộc đời. Có ai thấy rằng điều đó thật ngớ ngẩn?

Nó có thói quen ép người vào lòng anh và thì thầm những câu ngọt ngào nhỏ nhẹ: “Anh này, anh là người đàn ông duy nhất của cuộc đời em. Nếu sau này không may mình ly biệt, em cũng phải lấy chồng, nhưng anh vẫn là người đàn ông duy nhất. Em sẽ phải làm nhiệm vụ của một người vợ, nhưng chỉ là trách nhiệm mà thôi. Cuộc đời em chỉ có một người, và người đàn ông may mắn ấy là anh đấy!”

Nó rất thích nghe anh nói anh yêu nó mỗi khi nó nằm gọn trong vòng tay anh. Nó từng bảo rằng vòng tay kia chính là thiên đường mà sau cuộc hành trình hai mươi năm dài nó đã tìm thấy. Nó cũng thích cả cái cảm giác run bây bẩy, má đỏ hây hây mỗi lần anh nắm lấy tay nó. Chỉ đơn thuần là những cái nắm tay thôi, cũng khiến nó hồi hộp đến thế rồi.

Đơn giản vì, anh là người đầu tiên của nó …

Rồi nó có thai …

Nó rất sợ. Khóc … Nó khóc quá nhiều. Nó khóc vì cái gì chính nó còn không biết nữa. Nó chỉ biết là nó thật hư hỏng. Nó tự cho nó là đứa con gái khốn nạn nhất thế gian. Nó đã phụ lòng tin của gia đình đối với nó. Nó nghĩ tới anh. Nó ngừng khóc. Phải rồi, nó vẫn còn có anh! Nó xem anh là chồng, là người suốt đời nó nương tựa. Anh rất yêu nó, anh sẽ không bỏ mặc nó đâu. Nó đi tìm anh.


Nó nói với anh là nó phát hiện mình có thai, cái thai chưa quá vài tuần. Anh nhìn nó, nhìn nó thật lâu. Một lúc sau, anh nói với nó là anh sẽ mua thuốc để nó phá. Nó hụt hẫng. Nó cúi gầm mặt. Dường như cái mà nó mong chờ ở người đàn ông duy nhất nó yêu đã không hề xảy ra. Ừ, nó từng ước mơ một chút gì đó thật đẹp …

Nó biết, nó không làm được. Nó tuyệt vọng và cùng quẫn. Nó cần lắm ở anh một chút ấm áp của sự sẻ chia. Nó hi vọng rằng khi anh quyết định như thế, anh cũng đau lòng. Nó trông thấy sự bình thản của anh khi anh nói rằng vài tuần thì chỉ có thể là một hòn máu tươi, chưa từng tượng hình thai nghén. Nó càng tuyệt vọng.
Nó biết là vậy, nhưng nó làm sao có thể vượt qua được đây. Đối với nó đây là cú ngã đầu đời, tâm trạng rối bời khiến nó đêm ngày suy sụp. Giá mà anh động viên nó một tiếng, giá mà anh hiểu điều đó với nó thật thiêng liêng, giá mà anh ôm nó và nói với nó rằng anh đang ở đó, giá mà, giá mà …

Có những lúc bản thân cảm thấy mình đang rơi vào bế tắc, ắt hẳn ai ai cũng cần một sự cảm thông. Cuộc sống này mấy khi như ý muốn, muốn càng nhiều thì càng bị vùi dập bấy nhiêu. Cái giá phải trả cho một lần yêu đương là vạn lần đau đớn. Hạnh phúc thì ít mà nước mắt thì nhiều. Sau lần đó, nó hầu như đêm nào cũng khóc.

Thỉnh thoảng, anh lại tìm đến nó, nó biết vì anh yêu nó.

Thỉnh thoảng, anh lại ra đi, không để lại dấu vết gì, nó không biết vì sao.

Nó nghẹn ngào mỗi lần anh nói chia tay với nó. Nó luôn im lặng và đồng ý. Nó biết, anh đến vội vàng, và ra đi cũng vội vàng …

Nó học cách chấp nhận và làm quen dần với những nỗi đau. Đã có lần nó thử níu kéo anh ở lại, nhưng anh vẫn ra đi. Nó không biết anh cứ đến rồi đi để được gì? Liệu anh có mệt không khi phải yêu rồi phải xa, phải thương rồi phải ghét? Nó chẳng quan tâm đến giá trị của mình, cũng chẳng nghĩ suy đến những gì mà nó phải chịu. Nó đã xem anh là chồng một ngày, thì mãi mãi anh vẫn là chồng của nó, chỉ có anh mà thôi. Thế nên, nó bất chấp người đời xem nó là một con rối điên dại, vì thâm tâm nó hiểu nó là một người vợ chung tình.

Vợ ư? ...

Đàn ông bỏ đi và trở lại với vợ mình là điều tất yếu. Đàn ông có khả năng làm chuyện phi thường đó, còn đàn bà thì không. Những người đàn bà đã được gắn mác “vợ hiền” thì đừng hòng tơ tưởng đến thằng đàn ông nào khác. Đàn bà có nghĩa vụ nhẫn nhịn và chờ đợi, cho dù chồng mình có tồi tệ đến đâu, có đi lâu đến mấy, họ cũng phải giữ được câu tam tòng tứ đức, xuất gia tòng phụ xuất giá tòng phu. Nó là mẫu người con gái đẹp hiện đại, nhưng lại thuộc tuýp người đã nói ở trên. Nó vui vẻ đón anh trở về mỗi khi anh thích, nó bỏ qua tất cả và xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Nó nghẹn ngào nhìn anh rời xa mỗi khi anh muốn, im lặng chờ đợi và tự sức vượt qua những nỗi buồn, những cô đơn khi không còn ai nương tựa. Nó yêu anh nhiều lắm, nhưng …

Khi một người đàn ông hết yêu một người đàn bà, họ sẽ sa đà vào những gì họ yêu thích. Thế nhưng, chia tay đối với người phụ nữ mà nói, là một nỗi đau dai dẳng dày vò. Họ phải rất vất vả mới có thể vượt qua, và càng khó khăn hơn khi chấp nhận một tình yêu mới. Phụ nữ khác với đàn ông. Phụ nữ đẹp lại càng khác. Cái đẹp của người phụ nữ là ở sự thủy chung. Thế nên, họ không thể ngoại tình. Nếu một người đàn ông yêu phải một người phụ nữ đẹp, có ai dám chắc rằng anh ta sẽ chẳng rời bỏ người phụ nữ đẹp ấy chỉ vì một lý do nào đó không?

Người ta vẫn nói rằng, hồng nhan bạc phận.

Tình dục luôn là sợi dây vô hình liên kết nó và anh. Thế nhưng, điều đó không thể nào giúp cả hai xây dựng một mối quan hệ lâu dài bền vững. Tình dục chỉ là đích đến của tình yêu chứ không phải là một phương thức công khai giúp tình yêu tồn tại. Nó đã từng làm tổn hại trái tim anh, và anh cũng đã làm như vậy với nó ...

Cả hai đã từng yêu nhau, yêu nhau sâu đậm qua những lần giận hờn tranh cãi, những phút giây ngọt ngào, những khoảng trời lặng lẽ bình yên …

Cả hai đã từng làm nhau tổn thương, tổn thương nặng nề cũng bởi những lỗi lầm mà những người trần mắt thịt thường hay vướng phải. Anh không phải là Thánh, anh cũng là con người. Nó không phải là một thiên thần, nó cũng là người trần như anh. Cả anh và nó đều sẽ có lầm lỗi, nhưng vì yêu nhau, cả hai cần học cách thứ tha.

Thời gian trôi qua, nó phát hiện ra mình có thai một lần nữa.

Nó dường như rơi vào u mê tăm tối, hàng nghìn câu hỏi liên tiếp được nó đặt ra. Nó không tài nào đứng lên để mà bước tiếp. Nó thấy được sự suy sụp của mình, và dường như đây là cú sốc lớn nhất mà nó từng trải qua.

Nó quá xấu hổ khi phải thốt lên rằng nó là một đứa con gái đáng khinh, phụ bạc lòng tin của gia đình chỉ vì những lúc không giữ mình trước cái mà nó cho là “tiếng gọi ân tình” trên nhân thế. Nó cảm thấy thương mẹ mình vô hạn, chỉ có những ai đã-đang-sắp được làm mẹ thì mới hiểu được thế nào là tình mẹ thương con.
Càng thương mẹ, nó lại càng thấy đau đớn cho thân mình. Nó may mắn được tượng hình, được sinh ra trong vòng tay của mẹ, còn đứa trẻ vô tội nó đang mang lại không có cái diễm phúc trên. Nó đau lòng. Cơn đau bấp bênh như cứa vào lòng làm trái tim kia rỉ máu. Giữ ư? Làm sao nó có thể? Tương lai nó rồi sẽ ra sao? Nó mất hết cảm xúc của một cô gái tràn ngập tình yêu. Nó cảm nhận được những giọt đắng cay đã thấm sâu nơi đầu lưỡi. Đau quá! Thật sự đáng sợ và rất đau! Nó một mình đối đầu với tất cả những gì nó phải đối mặt. Lần này đã khác, nó chẳng còn có thể tìm đến anh mà khóc nữa rồi …

Nó bắt đầu thấy cay cay nơi sống mũi. Nước mắt cứ thế vô tình loan ướt cả hàng mi. Nó quyết định sẽ phá cái thai đi. Tất cả, nó sẽ làm tất cả một mình, chịu đựng một mình. Nó xin lỗi những người nó đã mắc lỗi. Nó cầu mong nhận được sự thứ tha …

Nó bị tai nạn giao thông trên đường tới bệnh viện.……

Nó cảm thấy nhức nhối khắp người, lòng nó tủi nhục và khung cảnh âm u tì mịch kia như đang đè nặng lên từng góc cạnh của trái tim nó. Trời lúc đó mưa to, to lắm. Mưa như xối xả vào mặt nó, làm cơn đau lạnh buốt tận tâm can. Mưa cuốn đi hết những tàn tích đau thương của một cuộc tình dài đã hai lần giết chết nó. Đáng sợ lắm! Trong cơn mưa, nó chợt nhận ra mình đang khóc. Khóc vì điều gì, có lẽ nó là người biết rõ hơn bất kì ai …

Khóc không chỉ mang nghĩa tiêu cực. Đôi khi khóc làm người ta cảm thấy nhẹ lòng, nhưng ở trường hợp của nó thì không. Nó đã khóc suốt nhiều ngày liền như thế, và tất nhiên điều đó chẳng thể giúp ích gì một khi nước mắt mãi không thay đổi được điều chi. Nó phải đứng lên và vượt qua tất cả.

Đau đớn tìm đến thì chúng ta phải mạnh mẽ mà đương đầu với nó. Nỗi buồn gõ cửa thì cũng phải ngửa cổ mà bước đi. Tâm can ta xót xa thế nào, rồi cũng sẽ trôi vào quá khứ. Hãy dành cho bản thân ý chí và sức mạnh trên những chặng đường ta phải trải qua! Hãy tự cho ta một cơ hội và hãy tự nắm bắt lấy cơ hội để thay đổi cuộc đời mình!

Nó sẽ tiếp tục chiến đấu quật cường và hết sức phi thường để đương đầu với tuyệt vọng.

Nó phá thai một lần nữa. Đau xót làm sao, nhưng chẳng thể nào để sai lầm chồng chéo nhau mà tồn tại mãi! Nó hai lần phạm sai lầm lớn, nhưng con người thì ai chẳng làm sai? Nó đứng lên, và nó làm đúng. Nó thề, nó hứa, nó hứa là sẽ không bao giờ như thế nữa đâu! Ông Trời nghe và sẽ luôn tin vào lời thề của nó. Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại. Mọi người vẫn sẽ yêu thương và tha thứ cho nó mà!


Một thời gian sau, sức khỏe nó đã phục hồi, và anh thì chẳng còn liên lạc với nó nữa.

Nghĩ đến anh, lòng nó lại đau như ai vò ai xé. Anh giờ ra sao rồi, có khỏe không? Anh có còn giận nó, ghét nó và hận nó hay không? Anh rất vui hay anh đang buồn? Thời gian qua, nó đã cố gắng quên anh nhiều lắm. Thế mà bây giờ, nó lại vẫn nghĩ đến anh. Nó ghét cái nỗi nhớ đã làm cho sự cố gắng liên lỉ kia bỗng thành mây khói. Nó nghẹn ngào. Trong những giọt nước mắt ngậm ngùi chảy dài, nó nhìn thấy lòng mình đang thương nhớ về anh. Nhớ anh nhiều, thật nhiều như chưa từng xa cách …

Phải rồi, tình đầu là tình mãi đau lòng nhau. Nó muốn quên, nhưng đố ai cho nó cái quyền đó được? Có lẽ là thời gian trôi qua sẽ làm nó nguôi ngoai tất cả. Có lẽ, có lẽ thế mà, nó hi vọng và sẽ không ngừng hi vọng.
Bỗng có một ngày, nó nhìn thấy anh tay trong tay cùng một người con gái khác …

Nó như không tin vào mắt mình. Tại sao những lúc nó trải qua thập tử nhất sinh và kiên nhẫn mỏi mòn chờ anh trong nước mắt, thì anh lại ung dung tự tại tìm kiếm cho mình một tình yêu? Nó hiểu người ta chỉ toàn nói điêu, về những chuyện tình không ít thì nhiều giống như là cổ tích …

Nó thấy tim mình đang vỡ ra từng mảnh vụng, dai dẳng kiên trì làm nó muốn nổ tung …

Nó tức và hận anh lắm! Thế nhưng, tức và hận cũng chỉ giúp nó cảm thấy đỡ tủi nhục phần nào. Ừ thì đó, nó còn nhiều lý do để sống vui vẻ hạnh phúc mà! Nó không dại gì cứ ù lỳ và ngồi thừ người ra chờ người ta ban bố cho chút ít gọi là lòng thương hại.

Nó tiếp tục bước đi. Cuộc đời còn dài, đâu ai đành lòng ngăn cản nó tồn tại. Nó sẽ lại yêu, lại sống những tháng ngày hạnh phúc. Là con người, ai cũng trải qua khổ đau và tất nhiên sẽ không hề tránh khỏi lầm lỗi, quan trọng là cách mà họ đứng lên và bước tiếp cuộc đời mình. Nếu Chí Phèo khát khao đòi lương thiện nhưng không ai cho người được lương thiện, thì nó ước mơ được yêu nhưng người nó yêu đã không cho nó cái quyền được yêu. Thôi không sao, nó sẽ tự yêu thương bản thân mình. Nó đã học được điều thiêng liêng ấy từ cuộc sống. Chỉ cần nó biết cách yêu thương mình, thì người mà định mệnh bắt nó phải yêu ắt sẽ biết cách để mà yêu thương nó. Nó tin là như vậy! Nó không đi tìm, nhưng nó sẽ chờ, chờ đợi cho mình thứ hạnh phúc mà nó hằng ước mơ.

Nguồn: Sưu tầm

Truyện cười - Vòng lặp


Cô giáo gọi điện cho học sinh thông báo: - Ngày mai cô bận nên cho các em nghỉ học.


Cậu học sinh vui quá chạy đến nói với ông nội: - Mai cháu được nghỉ học ông cho cháu đi công viên chơi nhé.

Người ông liền gọi điện cho cô thư ký của mình:-Mai anh có việc bận, để hôm khác em nhé.

Cô thư ký liền gọi điện về nhà cho chồng của mình:-Anh yêu mai công ty em hủy chuyến đi công tác rồi, ngày mai mình đi chơi nhé.

Người chồng của cô thư ký liền gọi điện cho cô giáo:-Em yêu ơi mai vợ anh lại ở nhà mất rồi, em đừng đến nhé.

Thế là cô giáo lại gọi điện cho cậu học sinh mai lại đi học...:D

Nguồn: Sưu tầm

Truyện ngắn - ba mươi phút

Truyện ngắn,ba mươi phút: Tôi thì vẫn là tôi thôi, có thêm em thì tôi vẫn là tôi, chả việc gì phải làm rắc rối thêm mọi chuyện. Tôi không thích phải giải quyết rắc rối...

Tôi dậy lúc 7h30, hôm nay là chủ nhật. Sáng, tôi sẽ làm việc nhà. Vì các ngày khác tôi đều đi học cả. Dù gì, tôi cũng là con ngoan trò giỏi. Dù gì, tôi cũng là người có trách nhiệm. Dù gì, tôi cũng bẩm sinh chăm chỉ. Hôm nay, chưa ai dậy sớm bằng tôi. Tôi hơi ngái ngủ một chút. Bắt đầu bằng đánh răng rửa mặt. Rồi nấu mì. Trong lúc đợi mì, tôi quét nhà. Tôi quét êm ru. Tôi ăn mì. Ăn xong, tôi lên gác ba. Giặt quần áo. Quần áo của tôi thôi. Tất cả có bộ đồng phục và may ô và quần đùi của tuần trước đã mặc. Tôi đổ xà phòng, khoắng loạn lên, ngâm ướt quần áo. Và tôi bắt đầu với áo trắng. Và…nhớ đến em.

Em đã nhìn tôi rất lâu, chưa lần nào đến mức ấy, rồi bảo kể ra tôi cũng được đấy chứ. Tôi mỉm cười, và tôi đáp trả kể ra em cũng xinh đấy chứ. Em cười, đầu nghiêng nghiêng, mũi hơi nghếch lên, răng em trắng, như màu áo. Nhưng da em không trắng. Tôi không thích nói dối, em xinh thật đấy chứ, dù em không trắng nhưng còn cái mũi vớt lại được. Mũi của em hếch lên, hơi lai Tây, tức là em thở sẽ rất tốt, phổi nở, thân thể khoẻ mạnh, trán ít nếp nhăn, sống sẽ rất lâu… Thằng bạn tôi bảo tôi là đứa kì quặc nhất khi tôi nói với nó: con gái xinh thì chỉ cần mũi xinh. Không hẳn vậy, xinh thì nhiều nguyên do, nhưng tôi đang nói chuyện rằng em cũng xinh vì có cái mũi xinh, hôm em nói chuyện với tôi thì em xinh hơn ngày thường vì em khen tôi và tôi đáp trả, em cười với cái mũi nghếch lên với màu da không trắng với màu áo có trắng. Thế thôi!


Tôi đã vò tới cái quần đùi. Mấy vệt xà phòng dần thấm vào ngực áo tôi. Đúng cái chỗ đã làm trò cười cho cả lớp hôm đi thăm quan. Bọn nó chơi tú “sai khiến”, bắt tôi phải chơi cùng. Tôi lớ ngớ, bị thua mấy ván đầu, tôi xin, bọn nó cho nợ. Mấy ván sau, tôi lại thua, bọn nó không cho nợ nữa mà bắt tôi phải thi hành mệnh lệnh. Tôi bị sai nặng: phải cởi áo ngoài ra: chỉ còn cái áo may ô ở trong, rồi cầm một cuộn băng dính và mấy tờ báo, đi đến từng đứa con gái để bọn nó dính mấy tờ báo rách lên ngực, lên đầu, lên hai cánh tay khẳng khiu của tôi. Vừa đi tôi vừa giơ người ra vừa nói: “nàng ơi, ta đến đây để (í) ị, gặp nàng, hãy cho ta (í) ị, làm hoàng đế cởi truồng…” Chúng nó cười ngặt nghẽo, hai bảy đứa con gái và sáu đứa con trai, đứa nào cũng khoe đủ hai hàm răng trắng vàng lẫn lộn! Chúng nó chụp ảnh tôi, rồi lén dán trên bảng tin tường. Rất may, em bị ốm không đi tham quan, nên không chứng kiến cảnh này. Nhưng tiếc là, em hay xem bản tin trường và chắc chắn đã được “truyền thuật” lại.

Trong khi sờ đến cái quần đồng phục, vật cuối cùng cần giặt, tôi thấy cưng cứng ở túi quần. Tôi lột túi quần ra. Một mảnh giấy gập tám. Không cần mở tôi cũng biết, đấy là giấy gì của hôm thứ 7 mà tôi để quên trong túi. Mỗi khi lớp có điều gì cần thông báo, hay cần hỏi ý kiến thì lớp trưởng sẽ viết ra một tờ giấy, rồi chúng tôi truyền tay nhau mà đọc mà ghi. Tờ giấy đó lấy ý kiến về chuyện làm đồng phục mới được vài người thì nó được truyền tới bàn tôi, thì hết tiết và tôi là người cầm nó. Trong số những ý kiến đó có ý kiến của em, tôi rất nhớ rõ, chuyện, tôi đã đọc đến 3 lần rồi mà: đề nghị áo phải là màu áo một mặt đen, một mặt trắng, và có thể mặc cả hai mặt truớc và sau được. Con trai thì mặc mặt trước màu đen cho nam tính, con gái thì ngược lại. Kí tên: Công chúa thủ thỉ (thích tiền tỉ mặt hơi bỉ) – câu này do một đứa nào sau em đóng mở ngoặc ghi vào. Tôi ngồi thần ra một chút, hình như năm phút, vừa mừng thầm có dấu bút của em thì đã làm hỏng nó. Mà tại sao tôi lại có thể không lục túi trước khi giặt nhỉ? Đáng ra tôi phải biết mình đang cất một “của làm tin” chứ! Hừ!

Tôi đổ nước xà phòng đi, lấy nước vào chậu để giũ. Tôi mặc mỗi quần đùi và áo dài tay. Trời lạnh, ngồi trong phòng tắm, tôi nghe tiếng mưa rất rõ gõ vào tường nhà. Gió men theo khe cửa sổ, đi vô hình những đường zic zắc tới khắp nơi, rồi chạm vào…nách tôi, làm tôi rùng mình.

Hôm sinh nhật em cũng là ngày mưa gió. Vừa bước vào cửa nhà em, hai con becgiê đã bị nhốt trong chuồng, thấy người sủa nhặng xị, tôi dúi cho em bó hoa, nói liền một hơi: “Tặng ấy, chúc ấy sinh nhật vui vẻ”, rồi chật vật móc hộp quà trong cặp ra (nó hơi bị méo một tí, nhưng tôi đã xoay cái góc méo vào trong, có thể em sẽ chẳng để ý đâu). Em cười, mũi nghếch, nhận quà, mời vào nhà. Một mình tôi tự vào nhà, tự cởi áo mưa, tự treo lên mắc, tự cởi giầy, tự lên tầng hai – nơi em tổ chức sinh nhật, còn em nán lại làm gì không rõ, tôi cũng không dám đoán mò. Bọn con trai vừa thấy tôi đã kêu lên, vừa ngạc nhiên vừa kẻ cả: ”Ô, dị biệt mà cũng đến cơ à?!? Vào đây, chú!”

Tôi rất ít khi đi sinh nhật, đi với bạn bè cũng ít, chỉ trừ khi có em đi cùng. Mà may, em cũng ít đi. Thế mà, bọn nó không bảo em dị biệt, bảo mỗi tôi. Cũng có thể vì tôi là con trai mà môi tôi đỏ, cũng có thể vì tôi chẳng bao giờ tham gia ba cái trò giật tóc hay giấu cặp, giấu vở bọn con gái để cái đứa bị mất biết thừa ở đâu rồi, mà cứ lơ ngơ “Ai cầm của tớ?”… May mà em không hay có phản ứng tương tự như thế. Vậy mới xứng là em của tôi chứ. Ờ mà của…

Tôi mở vòi nước. Nước xối ào ào. Tôi vẫn đang nghĩ như là tưởng niệm về em. Nhưng những ý nghĩ bắt đầu rối tung lên và không theo một trình tự nào nữa, kể cả trình tự thời gian. Xem nào, hôm qua, hôm nay, hôm trước nữa, hôm nào đó… Tất cả nhảy múa trong đầu tôi xung quanh cái mũi hếch của em. Vắt kiệt nước ở cái áo cuối cùng, tôi thở hắt ra. Tôi đã dành cho em những 30 phút cơ đấy.

Mai tôi lại tiếp tục đến lớp, làm những việc tôi phải làm và học, học những cái tôi phải học. Tôi thì vẫn là tôi thôi, có thêm em thì tôi vẫn là tôi, chả việc gì phải làm rắc rối thêm mọi chuyện. Tôi không thích phải giải quyết rắc rối. À mà đấy là chuyện của ngày mai. Còn bấy giờ, tôi đã giặt xong rồi. Tôi sẽ đi phơi quần áo, sẽ dọn phòng, sẽ làm những cái mà cái lũ đàn ông trong lớp này vẫn lấy đấy để chụp cho tôi cái mũ dị biệt. Mặc kệ thôi. Tôi sẽ sống tiếp, sẽ nghĩ tiếp và biết đâu được đấy lại chẳng nghĩ ra gì hay ho về em, về chính tôi. à mà cũng chỉ những khi nghĩ linh tinh như thế này tôi mới dám gọi em là em thôi. Thế cũng tốt rồi…

Nguồn: H2T

Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

Khi yêu cô nàng nhạy cảm

Yêu một cô nàng nhạy cảm là anh ấy phải thật cận trong lời nói, phải suy nghĩ kĩ trước khi nói. Các chàng nào mà nói chuyện hời hợt vô tâm thì tốt nhất đừng yêu các nàng nhạy cảm nhé...

Yêu một cô nàng nhạy cảm phải tập cho mình tính thật thà tuyệt đối, đừng có mong mà nói dối với nàng nhé, thử nói cài gì mà không logic coi. Nàng sẽ phat hiện ra ngay và suy diễn ra hàng trăm thứ trên đời mà bạn không thể nào nghĩ tới. anh ấy sẽ phải cuống lên xin lỗi và khổng có một cách giải thích nào mà có thể hợp lý với nàng được.


Yêu một cô nàng nhạy cảm mọi hành động hàng ngày của anh ấy nàng sẽ ghi nhớ rất kĩ, bổng bất chợt 1 ngày nào đó anh ấy không được khỏe, quên nhắn một tin nhắn, hoặc đi ngủ sớm mà không nói chuyện nhiều được với nàng thì sẽ bị buộc tội ngay “anh khác rồi, anh không yêu em nữa”. nhưng nàng ơi, lúc đó anh ấy đang mệt lắm đấy, nàng thông cảm xíu đi mà.

Yêu một cô nàng nhạy cảm là anh ấy phải đi làm về đúng giờ nhé, dọc đường ghé đâu là phải nói ngay, chứ thử không nói mà về trễ xem. “anh đi đâu, anh đi với người khác đúng không, đi với người khác rồi nên đâu quan tâm gì đến em nữa”.


Yêu một cô nàng nhạy cảm là anh ấy phải thật cận trong lời nói, phải suy nghĩ kĩ trước khi nói. Các chàng nào mà nói chuyện hời hợt vô tâm thì tốt nhất đừng yêu các nàng nhạy cảm nhé. Đang đứng cạnh nàng mà anh ấy nói một câu vô tâm coi, rất nhiều thứ hiện ra trong đầu nàng. Lúc đó chỉ biết đứng ngơ ra đấy mà nghe nàng suy diễn, và mấy ngày sau đó phải lủi thủi một mình.

Thế nhưng cô nàng nhạy cảm lại là một cô nàng tuyệt vời. khi yêu một cô nàng nhạy cảm anh ấy sẽ không phải lo lắng về mức độ tình cảm cô ấy dành cho mình. Tình yêu tuyệt đối luôn nhé. Một cô nàng nhạy cảm sẽ chăm lo, yêu thương, quan tâm đến người mình yêu gấp nhiều lần so với những cô nàng khác. Những việc cho dù nhỏ nhặt nhất cho đến to lơn của anh ấy đều được nàng lo lắng rất tỉ mĩ. Yêu một người con gái nhạy cảm không phải là chuyện dễ, nhưng đã yêu được một người con gái như thế là một diều rất may mắn đấy. ai chưa yêu một cô nàng nhạy cảm nếu có cơ hội thì hãy thử nhé, còn những ai đã yêu được một cô gái nhạy cảm thì hãy giữ cho kỹ nhé, vì bạn đang giữ cả một niềm hạnh phúc cực kì to lớn đấy.

Phan Thành Luân

Hãy mỉn cười sau những nỗi đau

Thay vì khóc để gương mặt trở nên hốc hác, quầng thâm tím lịm đến đáng sợ, đôi mắt sưng húp khiến em già đi vài chục tuổi. Thì tại sao em lại ngu ngốc không tìm kiếm cho mình một cách sống đẹp, khiến em trẻ hơn vài tuổi so với tuổi thật của mình cơ chứ...

Người ta nhìn em rồi nói " sao em hay cười thế? " . Em tự hỏi buồn hay vui em cũng chẳng thể nào xác định được. Chẳng qua nước mắt đã không còn để rơi. Nụ cười có thể che lấp đi tất cả những sầu muộn trong tâm hồn bé nhỏ của một người con gái. Em gồng mình chống chọi với những nỗi cô đơn. Em tự trấn an bản thân rằng rồi tất cả sẽ ổn, chỉ là lúc này thôi. Rồi sẽ ổn, chỉ là tương lai chưa kịp đến. Chắc chắn ai đó cũng sẽ đang đứng đâu đó đợi chờ em, có phải không?


Đôi khi sự thật là bản thân đã quá cô đơn, chính thói quen cứ mãi một mình đã khiến em không nghĩ rằng đó là sự cô độc. Đôi khi bản thân cũng thèm khát sự yêu thương từ một ai đó trao tặng, nhưng người đến rồi người đi, những mất mác tổn thương của những cặp trai gái xung quanh em, khiến em cũng tự cảm thấy nghẹt thở. Em lại tự an ủi lấy chính mình,ừ thì cũng may đấy, một mình vẫn hơn. Cũng có đôi khi em tự nói mình rồi nói người, vẫn trẻ mà cứ từ từ việc gì phải vội, ngày lại qua ngày luồng xoay của công việc khiến em mãi miết theo đuổi. Em thấy mình vẫn trẻ, sức khỏe vẫn dẻo dai nhưng sự thật thì thời gian vẫn là liều thuốc giết người tưởng không đau nhưng hậu quả lại vô cùng nghiêm trọng. Trên thực tế, bạn bè đồng trang lứa ít thì con cũng chập chững biết đi, không thì cũng đã một trai một gái, xum vầy yên ấm cả rồi. Chỉ là tự an ủi lấy mình, rồi cũng an ủi những ai cùng cảnh ngộ.

Sự thật là ai cũng cần một tình yêu, ai cũng cần một người yêu. Một người để nũng nịu, một người mà có thể nhõng nhẽo như trẻ con, để ngây ngây ngô ngô đến đáng yêu. Để tựa đầu vào vai nhau khi mệt mỏi, và để kể lể những câu chuyện không đầu không đuôi rồi cùng nhau cười phá lên. Chỉ là một hơi ấm từ ai đó truyền sang, để biết rằng tim đã không còn lạnh nữa. Với em cũng vậy,chỉ đơn giản thế thôi. Cuối cùng em cũng chỉ là một cô gái, chân yếu tay mềm. Có mạnh mẽ thế nào, có cố gắng thế nào, thì trái tim vẫn luôn yếu mềm trước một tình yêu, trước một người thương.

Tại sao em luôn cười ư??? Vì sự thật thì nước mắt vốn đã cạn từ lâu. Khóc cho sự cô đơn, khóc cho những mất mác, khóc cho những tháng ngày không trở lại. Tất cả những u sầu đều đã được cuốn trôi bởi những giọt nước ấy rồi. Vậy hà cớ gì em lại phải buồn, phải não nề dù rằng cuộc đời vốn không thật sự đẹp như mình nghĩ. Em biết, đời không như là mơ, và con người thì không phải là những thi sĩ, họa sĩ để thêu dệt lên những bức tranh đầy mê hoặc như ta tưởng tượng. Thực tế thì cuộc sống khắc nghiệp lắm, cạm bẫy thì giăng đầy, nếu đủ sức để đối đầu vượt qua thì em tin sẽ ổn thôi. Nếu không, số phận con người thì cũng là do con người định đoạt cả.


Vậy nên, dù em có nói hay người khác nói thì quyền quyết định vẫn nằm chính trong thâm tâm mỗi người. Với em cười là liều thuốc khiến em vui và sống tốt mỗi ngày. Em cười cho những sai lầm của tuổi trẻ, cho những bồng bột yêu đương trong quá khứ, và cười để đón nhận một ai đó sắp bước vào thế giới riêng em. Nụ cười không hẳn mang lại hạnh phúc, không hẳn là may mắn, cũng chẳng thể trao đổi mua bán lại những điều ta muốn. Nhưng với em, nếu phải nhìn cuộc sống qua lăng kính tối màu, cùng khuôn mặt bí xị thì ai sẽ dám đến gần em nữa đây, và em cũng sẽ chẳng nhìn rõ lấy một ai. Rồi phía trước em cũng chỉ toàn là một màu xám xịt. Thay vì khóc để gương mặt trở nên hốc hác, quầng thâm tím lịm đến đáng sợ, đôi mắt sưng húp khiến em già đi vài chục tuổi. Thì tại sao em lại ngu ngốc không tìm kiếm cho mình một cách sống đẹp, khiến em trẻ hơn vài tuổi so với tuổi thật của mình cơ chứ. Tình yêu luôn sớm gõ cửa với những ai trẻ đẹp còn gì.

Em chọn cho mình một con đường đi dù không bằng phẳng và suôn sẻ, những bấp bênh khiến đôi lần em té ngã, khiến em đau. Nhưng em biết cách tự mình đứng lên sau mỗi cú vấp ấy, bước chân cũng ngày càng vững hơn. Em sẽ vẫn cứ đi, tin chắc ở đâu đó điểm dừng kế tiếp sẽ có người đợi em. Còn con đường mà mọi người chọn đi dù thế nào, có phải nghe những lời hay ý đẹp của những người xung quanh thì quyền chọn lựa vẫn là ở chính bản thân mà thôi. Là tốt, là xấu nếu đã chọn thì cũng đừng hối hận, vì mỗi người mỗi việc trải qua trong đời vốn như đã được an bài sẵn cho mỗi một người. Khóc nếu giải quyết được tất cả các vấn đề thì chắc thế giới này sẽ ngập lụt mất thôi. Nước mắt thì ai cũng giống ai, đều mặn đều chua, đều đau như nhau. Chỉ là cách mỉm cười đón nhận sự việc của mỗi chúng ta không giống nhau mà thôi.

Tracy Nguyen

Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014

Chuyện xấu và đẹp

Đẹp giả cũng được, đẹp thật cũng được, đẹp nhờ công nghệ hay đẹp nhờ kỹ thuật cũng không phải là việc của chúng ta. Ai cũng có quyền chọn cho mình một niềm vui mỗi ngày, ai cũng có quyền chọn cho mình cách để tận dụng tuổi trẻ và cuộc sống mỗi ngày...

Chưa bao giờ mạng xã hội lại khiến người ta ngán ngẩm đến thế. Sáng mở mắt dậy thấy truyền tay nhau những tấm ảnh vạch mặt cô gái này sử dụng phần mềm chỉnh ảnh, cô gái kia bình thường xinh đẹp thế vậy mà giờ lộ mặt mộc “xấu đến gớm ghê”. Tối mở mắt ra thấy hình ảnh một cô gái thân hình không được đẹp đi chụp ảnh hoa sen, bị chỉnh sửa, photoshop rồi bị “ném” thẳng tay lên mạng xã hội để câu like.

Từ bao giờ vì cái đẹp mà chúng ta nhẫn tâm bài trừ nhau, sỉ nhục nhau, thậm chí là vứt nhau lên mạng xã hội để đám bậu xậu xông vào lăng mạ và cười cợt. Này các bạn, những người đang chấp nhất vẻ đẹp của người khác, các bạn đã đẹp hay chưa? Liệu đã đẹp từ trong ra ngoài, hoặc ít nhất là đẹp một chút nhân cách ấy?


Từ bao giờ thế giới này chỉ chứa chấp cái đẹp? Từ bao giờ các bạn có quyền lên án người khác chỉ vì họ muốn được xinh đẹp lên bằng cách này hay cách khác? Từ bao giờ những cô gái không xinh đẹp bị chính những người thợ chụp ảnh lên báo nói xấu “thôi em ơi, về nhà đi em, về soi gương lại đi!”? Từ bao giờ nhân cách của một bộ phận “người trẻ” trong số chúng ta cũng thối rữa như những bông sen gãy ngâm trong bùn lâu quá!

Đẹp do công nghệ thì chê bai là giả tạo, giữ nguyên vẻ ngoài thì lại bị chê là “xấu tự nhiên”. Có khi nào chúng ta tự nhìn lại xem rốt cục mình đang nói gì về người khác, đang lên án gì về người khác hay chưa?

Mỗi một lời nói đều chứa dao găm, nó có sức sát thương khủng khiếp đối với người khác. Chúng ta có thể đưa đẩy với nhau những câu chuyện làm quà, hả hê trước nỗi đau của người khác, hả hê trước những thương tổn của người khác mà mình gây ra. Mạng xã hội tuy rộng lớn nhưng cũng rất chật hẹp. Thử tưởng tượng một ngày nào đó, chính bạn là người bị mang ra bới móc, chà đạp lên lòng tự tôn, khi ấy bạn sẽ có cảm giác thế nào. Chắc chắn sẽ không hay hơn những người đã từng bất hạnh bị trở thành trò cười bất đắc dĩ cho các bạn đâu!

Đẹp giả cũng được, đẹp thật cũng được, đẹp nhờ công nghệ hay đẹp nhờ kỹ thuật cũng không phải là việc của chúng ta. Ai cũng có quyền chọn cho mình một niềm vui mỗi ngày, ai cũng có quyền chọn cho mình cách để tận dụng tuổi trẻ và cuộc sống mỗi ngày. Đừng thiêu đốt thời gian để lãng phí vào việc bài xích làm tổn thương người khác, cũng đừng biến trái tim chúng ta trở nên méo mó và biến dạng hơn.

Mạng xã hội chẳng khác nào như “bia miệng thế gian”, khóc cười lẫn lộn, vốn dĩ chẳng ai để ý đến nhân cách, cũng chẳng ai để ý đến trái, phải, đúng, sai. Cho đến khi chúng ta nhận ra thì dù làm cách nào cũng không thể cứu vãn.

Ai ơi chuyện đẹp xấu lấy chuẩn mực ở đâu mà đo thế? Liệu có chuẩn mực thật sự hay không?

Nguồn: Sưu tầm

Bụng bầu hạnh phúc

Xong xuôi, gã chạy như bay vào phòng, rón rén đi lại phía vợ, mắt láo liên hết nhìn vợ lại nhìn xuống cái bụng đang "đựng" thiên thần của gã. Cuối cùng, gã áp tai vào bụng vợ...

Đang làm việc, nhận được điện thoại của vợ. Đầu dây bên kia giọng thẽ thọt: "Anh ơi, sắp làm bố rồi nhé…!". Mất hai giây định thần, gã rú lên, chạy vòng quanh văn phòng rồi bế bổng cả sếp lên định công kênh… Gã nhẹ nhàng đặt sếp xuống, ngượng ngùng giải thích: "Mất 3 năm em mới tự giúp mình, giúp vợ và được lên chức". Sếp khó tính lừ mắt nhưng cũng không quên chìa tay ra: "Chúc mừng cậu! Giờ thì chuẩn bị vắt chân lên cổ đi là vừa!". Gã "dạ" một tiếng thật to rồi chạy biến khỏi tầm mắt của sếp để tận hưởng cái tin tuyệt nhất trong đời.

Từ khi biết tin vợ mang bầu, gã háo hức, phấn khích lắm. Điện thoại của gã nóng ran vì bận… gọi điện, nhắn tin thông báo cho bố mẹ, anh em, họ hàng, bạn bè. Cả ngày gã ngoác miệng cười như một tên khùng, không tài nào tập trung được vào công việc. Gã chỉ muốn nhanh nhanh hết giờ làm để lao về, úp tai vào bụng vợ mà lắng nghe điều gì đó từ thiên thần của mình.

Về nhà. Gã thấy vợ đang lúi húi bày biện bàn ăn. Gã nhìn vợ chăm chăm. Vợ gã thật đẹp. Hình như chưa bao giờ gã thấy vợ đẹp thế. Mâm cơm đã được vợ gã sắp sẵn, linh đình hơn mọi khi thế nhưng gã nhất quyết xông vào bếp nấu thêm vài món vợ thích nhất. Gã muốn thưởng cho vợ vĩ đại của mình. Cơm nước xong xuôi, gã kéo vợ vào phòng, ấn nhẹ vợ ngồi xuống giường, bật tivi lên và ra hiệu cho vợ "ngồi im ở đấy". Gã nháy mắt với vợ rồi huýt sáo ra ngoài dọn dẹp, rửa bát. Từ nay, vợ sẽ không được "đồng hành" với gã bên bồn rửa bát như mọi khi nữa.


Xong xuôi, gã chạy như bay vào phòng, rón rén đi lại phía vợ, mắt láo liên hết nhìn vợ lại nhìn xuống cái bụng đang "đựng" thiên thần của gã. Cuối cùng, gã áp tai vào bụng vợ. Tĩnh lặng như tờ, gã thốt lên: "Ơ, sao không thấy gì nhỉ! Bấy bì của bố, bấy bì… bấy bì…". Nghe giọng điệu của gã gọi em bé, vợ gã cười như nắc nẻ, cốc yêu vào đầu chồng: "Bấy bì mới bằng hạt vừng thôi ông tướng ạ". Gã thoáng ngơ ngác rồi lại úp tai vào bụng vợ, miệng lại huyên thuyên: "Hạt vừng của bố à! Em lớn nhanh rồi ra với bố nhé! Bố sẽ mua kẹo cho em này, mua xếp hình, mua thú nhún, mua đu quay… cho em này. Bố mua cho em cả thế giới!"…

Ba năm mới có tin vui. Ba năm phải nén tiếng thở dài. Giờ đây, nhìn điệu bộ mừng vui như trẻ con của gã, vợ gã hạnh phúc lắm. Trìu mến nhìn chồng, vợ gã nhẹ nhàng nói: "Hạt vừng sẽ lớn nhanh và khỏe mạnh ra chào bố. Bố chờ Hạt vừng 245 ngày nữa nhé!". Nghe vợ nhắc đến con số 245 ngày gã bần thần nhẩm tính: "Vậy là bố còn hơn 8 tháng để bỏ lợn rồi" và vươn vai đứng dậy. Gã nhắc vợ đi ngủ sớm còn bản thân tự giác thu dọn mấy hộp café, vứt luôn mấy gói thuốc lá vào thùng rác… Đó là những thứ trước đây, vợ luôn cằn cặt nhắc nhở gã từ bỏ. Giờ không cần nhắc, gã cũng bỏ và nhất định là bỏ luôn.

Nửa đêm nửa hôm, đang ngủ, gã vùng dậy, bật máy tính, hí hoáy tra google rồi bụm miệng cười khúc khích. Sáng ra, vợ thấy gã gục đầu bên bàn phím, xung quanh là những tờ giấy A4 vẽ đủ các hình thù từ nhỏ như hạt vừng, hạt đậu, quả nho… đến lớn như quả dưa hấu. Đọc chú thích của những hình thù đó, vợ gã mới biết đó là những phác thảo mà gã tưởng tượng về đứa con của mình qua từng tuần tuổi. Bên cạnh là chi tiết những gì vợ cần ăn, cần kiêng, chú ý đến sức khỏe, tâm lý của vợ thế nào, nói chuyện với thai nhi ra sao… Sau tất cả những điều đó, gã note lại một dòng chữ to đùng: Cắt nhậu nhẹt, thuốc lá, bia rượu, tụ tập bạn bè. Tất cả vì hạt vừng và vì vợ vĩ đại!

Trông gã ngủ ngon lành với niềm hạnh phúc được làm cha của mình, vợ gã không kìm được nước mắt. Vợ gã biết, cũng giống như tâm trạng của mình, đối với chồng, việc trở thành bố là điều tuyệt vời nhất. Nó sẽ thay đổi cuộc đời – cuộc sống – thói quen của cả hai. Vì giờ đây hai vợ chồng đã trở thành bố mẹ. Trước khi đi ra phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, vợ gã đắp cái chăn mỏng lên người chồng và thủ thỉ: "Vợ chồng mình thật ăn ý để chúng ta có một gia đình hạnh phúc nhé!"

Nguồn: Sưu tầm

Cảm xúc ơi, hãy quay lại nhé

Trái tim nóng ấm ôm trọn mọi cảm xúc, thấy sau vấp ngã bầu trời vẫn rất đẹp, chỉ cần mỉm cười là mọi thứ sẽ qua...

Ngày xưa buồn là cố khóc, khóc thỏa thích, khóc trôi hết nỗi đau. Khóc mệt rồi ngủ mất, sáng dậy là hết.
Bây giờ buồn là thức, làm thế nào cũng không rơi được nước mắt, sáng dậy vẫn hỏng một lỗ, lấp thế nào cũng chẳng thể đầy.
Ngày xưa yêu thương đơn thuần lắm, yêu một người chỉ vì cảm xúc thăng hoa, chỉ vì tim loạn nhịp bởi đôi mắt cười, chỉ vì đêm về là thấy nhớ, khi gặp thì thấy vui.

Bây giờ yêu thương không chỉ có cảm xúc, đan xen rất nhiều điều khác. Đôi khi bên một người mình không yêu và yêu một người đã rời xa. Lắm lúc bên một người chỉ vì người ta có thể làm mình cười bằng vài câu chuyện kể, về nhà là quên sạch, chỉ vì lâu rồi mình không cười được.
Ngày xưa niềm tin hay hi vọng cũng cho đi rất dễ, yêu là tin, yêu là mong trọn đời trọn kiếp. Lòng mình trần trụi, đem tất cả những gì bản thân có để đặt vào một mối quan hệ.


Bây giờ, tức là qua rất nhiều niềm tin ngày xưa, bản thân không chắc mình đem bao nhiêu thật tâm vào một chuyện tình cảm. Trái tim như một chú nhím xù lông trong sợ hãi, sợ tổn thương, sợ tuyệt vọng, sợ rất nhiều lời ngọt ngào được trao. Bây giờ yêu, nhưng không tin nhiều.

Ngày xưa một cái nắm tay cũng làm mình thấy ấm áp, một chiếc hôn vội cũng đủ trằn trọc cả đêm. Hạnh phúc đôi khi giản đơn nhưng đáng quý.
Bây giờ ôm chặt nhau mà sao vẫn thấy lạnh, hôn nồng nàn mà sao vẫn nhạt môi, thèm lắm cái hôn lén vào má của ngày xưa.

Ngày xưa lý trí cũng có nhưng không quan tâm lắm, vì đời người được bao lâu đâu mà ngại ngùng yêu thương nhau. Trái tim nóng ấm ôm trọn mọi cảm xúc, thấy sau vấp ngã bầu trời vẫn rất đẹp, chỉ cần mỉm cười là mọi thứ sẽ qua.

Bây giờ có cái đầu lạnh, khổ nỗi tim cũng lạnh. Bây giờ đủ bản lĩnh để tự mình vượt qua thử thách, nhưng sau đó chỉ thấy mênh mông biển trời một mình ta, hoang hoải, trống hoắc.

Bây giờ không còn đau nhiều như ngày mới biết yêu, vết thương cũng lành miệng nhanh hơn. Nhưng cũng không đủ dũng cảm để bắt đầu điều gì mới, vì cứ sau mỗi lần tự đứng lên sau chia ly là tim lại như dày thêm một lớp, để rồi chai sạn, để rồi thấy chạm đến hạnh phúc là xa vời quá!

Vẫn muốn yêu, vẫn muốn vui buồn rõ rệt, vẫn muốn hết lòng với mọi thứ, để cảm nhận cái hơi nồng ấm của tuổi trẻ đầy nhiệt huyết. Chỉ biết cố gắng yêu bằng thật tâm, cố gắng quý trọng từng điều nhỏ nhặt mình đang có, cố gắng mở lòng thêm lần nữa, cho mình một cơ hội. Mong rằng vẫn đong đầy như xưa, mùi vị của cảm xúc.

Xúc cảm ơi, hãy quay lại nhé.

Sỏi

Đã hứa thì đừng thất hẹn

Đừng nuôi cho người khác những hy vọng rồi cũng tự chính bản thân mình lại đạp đổ nó...

Sống trên cõi đời này, tôi dám cá cược với mọi người rằng không chỉ riêng bản thân tôi mà còn rất nhiều người ai cũng ghét cay ghét đắng những con người đã mở miệng ra  hứa hẹn  nhưng không bao giờ thực hiện đúng với những lời mình đã hứa. Lòng tin là thứ mà dễ dàng  trao cho 1 ai đó nhưng cũng là thứ khó mà có thể gửi gắm trọn vẹn cho 1 người. Có những mối quan hệ lặng lẽ mà ra đi cũng vì những lời hứa suôn người với người dành cho nhau. Niềm tin cũng dần phai mờ đi nhanh chóng vì đã đặt không đứng người đáng tin

Tại sao mọi người hay thắc mắc về thái độ giận dữ của 1 ai đó khi mình không làm đúng với những lời mình đã hứa, người ta có thể cằn nhằn mình suốt và còn nói những lời lẽ khó nghe nữa chứ? Tất cả là vì người ta đã quá tin tưởng bạn, người ta kì vọng vào lời hứa bạn dành cho họ nhưng cuối cùng lại bị vỡ mộng với những lời hứa đó.


Bạn sẽ không bao giờ hiểu cảm giác của 1 ai đó nếu như bạn không phải là chính họ. Chắc ai cũng hiểu , được người khác hứa hẹn sẽ cho mình 1 thứ gì đó đảm bảo rằng chính mình rất thích và sẽ ngạc nhiên nữa là đằng khác, cảm giác đó khó tả như thế nào bạn có còn nhớ không? niềm vui sướng lẫn lộn, thử hỏi sao ai không vui cho được, niềm vui sướng tăng lên gấp bội thường ngày và niềm tin dành cho 1 ai đó cũng được nhân đôi lên, cảm thấy thương người đó vô cùng.

Nhưng khi bị ai đó quên lãng đi những lời hứa hen và còn tệ hại hơn là không được thực hiện như lời họ nói cảm thấy  mình đáng thương vô cùng, cứ như bị bỏ rơi, lạc lõng giữa chốn đông người qua lại. Bị tổn thương nhiều, dường như mình như con hề bị đem ra làm trò cười

Bởi vậy nếu như chưa chắc sẽ thực hiện được những lời hứa đó thì xin ai đó đừng hứa, đừng để những cô gái đáng thương này cứ mong với chờ, trông với đợi những lời hứa hẹn đầy xa xỉ đó. Đừng nuôi cho người khác những hy vọng rồi cũng tự chính bản thân mình lại đạp đổ nó. Liệu rằng vì những lời hứa trong chốc lát lại làm mất đi lòng tin của người dành cho nhau, có xứng đáng hay là không đây?

Thảo Mũm Mỉm

Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014

Lời hẹn tháng Tám

Em nhớ dáng anh cao gầy đứng đó chẳng bao giờ nhăn nhó vì nắng mà chỉ có nụ cười thường trực trên môi…

Anh à, tháng 8 về rồi đấy anh. Chẳng chậm chẳng nhanh tháng cũng qua đã quá một nửa. Em vẫn nhớ ai đó từng hẹn tháng 8 về mình cùng hẹn đi chơi. Vậy mà hình như người nào đó đã quên lời từng nói?

Mỗi sáng em bước ra đường thấy nắng vàng trải dài lòng em lại nhớ chàng trai đứng đợi em mỗi sáng đi học dưới cái nắng ấy. Em nhớ dáng anh cao gầy đứng đó chẳng bao giờ nhăn nhó vì nắng mà chỉ có nụ cười thường trực trên môi…

Rồi cái nắng gắt lúc ban trưa cũng làm em nhớ anh – nhớ người con trai lúc nào cũng đem theo ô bên mình vì biết em hậu đậu chẳng nhớ mang đồ che nắng theo đâu. Chưa bao giờ em thấy ánh mặt trời kia đáng ghét như vậy đấy anh ạ…

Chiều về vòng qua công viên chẳng hiểu sao em cứ ngẩn ra nhìn người ta nắm tay đi dạo. Anh mà thấy em những lúc đó kiểu gì cũng cười trêu: “ Có gì phải ghen tị”. Nhưng em cũng không thể bước đi mà lòng không gợn chút nào cảm giác ấy. Em ghen tị vì thấy hai bàn tay đan chặt vào nhau, còn bàn tay em vẫn đang chờ anh nắm trọn…


Đến bữa cơm chiều em lại vô thức cầm điện thoại chờ một cuộc gọi nhắc ăn uống đầy đủ, nhắc cấm được bỏ bữa, nhắc nếu em bỏ bữa thì anh mang đồ anh làm qua bắt phải ăn. Đồ anh làm cũng quẩn quanh vài ba món quen thuộc mà em hay chê nhạt nhẽo. Còn giờ thì cơm ngon mấy em cũng thấy chẳng bằng mấy món của anh…

Nhưng có lẽ em ghét nhất là khi bóng tối đã buông ở khắp mọi nẻo đường. Vì khi đó em lại nhớ chàng trai chẳng bao giờ nhắn tin cho em cả buổi tối nhưng cứ đến giờ đi ngủ lại gọi điện chúc ngủ ngon. Rồi em nhớ có người lo em đi học thêm về muộn mà luôn theo sau xe em về tận nhà mới quay đầu xe trở lại… Anh bảo: “ Em ngốc thế, phải vậy anh mới yên tâm”

Kể ra thấy nhiều kỉ niệm là vậy mà thực sự chúng mình vẫn chưa có cái hẹn nào đâu. Anh bảo tháng 8 này mình hẹn hò cho hoành tráng. Em hỏi tại sao mà anh cứ lảng tránh chẳng đưa câu trả lời. Em giận dỗi mãi, cuối cùng anh cũng chịu nói một câu: “Vì tháng 8 có ngày sinh nhật người con gái anh yêu”.

Em không phải đứa hay mơ mộng, anh biết đúng không? Nhưng chắc anh cũng hiểu mong chờ trong em ngày anh hẹn. Vậy mà giờ tháng 8 bước ngang qua. Chẳng biết anh vô tình quên hay chẳng còn muốn nhớ?

Anh à, tháng 8 về rồi đấy anh…

Bik Q Cherry 

Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

Gửi em, người con gái anh thương...

Anh biết bây giờ em mệt mỏi lắm, nhưng dù mệt nhưng em vẫn phải cố gắng, chỉ cần cố gắng vượt qua chuyện này, thì sau này những chuyện khác em không cần phải lo nữa, khi đó có anh rồi...

Vốn dĩ chỉ là sự tình cờ anh gặp em trong lúc học quân sự thôi, thế nhưng em cứ ấn tượng với anh một cách đặc biệt... Có phải gọi là tình yêu sét đánh không? Giữa hàng ngàn người thế kia, vậy mà em vẫn xuất hiện trước mặt anh một cách như là định mệnh. Vốn dĩ hai ta không hề quen biết nhau, thế nhưng chính vì sự không quen biết đó mà anh lại muốn tìm hiểu em một cách kỳ lạ. Sau ba ngày cực lực tìm kím trên mạng xã hội, cuối cùng anh cũng tìm được trang cá nhân của em và lòng mừng thầm... Thậm chí rằng anh không hề biết họ tên em là gì, em học lớp nào, quê em ở đâu, anh không hề biết gì về em cả nhưng lại thích em một cách không kìm lại được.

Sau những ngày nói chuyện, không ít không nhiều, khoảng 1 tháng thôi, nhưng mà có lẽ ông trời đã sắp đặt sẵn vậy. Để anh gặp em, để anh thích em, và rồi để anh và em gặp phải chuyện khó khăn này. Ôi cái định mệnh, tại sao vừa chuẩn bị đến với nhau đã xảy ra chuyện kinh hãi như vậy thế em? Sau những gì em đã cố giấu anh bấy lâu nay, bây giờ sự thật phơi bày trước mắt. Anh không tin vào sự thật đó đâu, nhưng giờ chính anh và em phải cùng nhau đối mặt. Thì ra bấy lâu nay, em đã phải sống trong lo sợ, sống trong cái cảnh một mình gánh chịu những nỗi đau, những lời hăm dọa từ một người kia. Vâng, nỗi niềm em giấu, giờ đây anh đã thấu tất cả!


Sau khi nghe những sự thật khủng khiếp đó, anh chỉ biết chết lặng. Anh tự hỏi không biết em đã sống trong cái cảnh bị uy hiếp đó bao lâu rồi, anh không biết em đã phải cam chịu những lời dọa nạt đó bao nhiêu năm rồi? Lòng anh cứ như muốn xé ra khi biết em đã đau khổ như vậy. Em nói rằng bây giờ em không muốn cam chịu nữa, em không muốn sống trong cái nỗi sợ nữa. Vâng anh sẵn sàng ủng hộ em! Và cuối cùng thì em đã đưa ra quyết định. Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy thì không có gì phải nói. Đời không như là mơ, khi em đưa ra quyết định như vậy đồng nghĩa với việc em lại bị người ta hâm dọa và quấy rối liên tục. Cái chữ sợ đó bao trùm cả con người của em, em ngồi sau anh mà nhìn khuôn mặt em anh thật sự không kìm lòng được. Nó chứa đựng nỗi cô đơn, nỗi buồn, nỗi đau và hơn hết là nỗi sợ. Cái chữ sợ đã khống chế con người em quá lâu đến nỗi bây giờ em lạc lõng, em không tự quyết được đời mình nữa.

Nhưng may mắn thay là giờ em đã đưa ra quyết định và bây giờ cũng phải sốngtrong những ngày lo sợ kế tiếp. Lo sợ rằng người kia sẽ làm gì khi em quyết định như vậy. Anh lại càng lo em liệu rằng sẽ có chuyện gì xảy ra với em. Anh chỉ thấy thương em, thương em và càng thương em. Cái mà gọi là quá khứ thuộc về em, anh không hề quan tâm nó một chút nào, cái anh quan tâm là con người hiện tại của em, những thứ thuộc về em, điểm tốt lẫn điểm xấu. Giờ đây phải chờ đợi xem liệu có gì xảy ra sau quyết định của em không. Anh lại càng thấy em phải gồng mình chịu đựng anh lại càng xót xa hơn. Thật sự nhiều lúc anh nói thương em, nhưng anh cảm thấy bất lực, anh cảm thấy nhiều lúc anh không xứng đáng nói lời thương em...!

Anh cố gắng an ủi, động viên em, bạn bè em cũng thế. Mọi người đều ủng hộ em, nhưng anh vẫn lo lắm em à. Bản chất em vốn dĩ là một cô gái, thì dù có mạnh mẽ cỡ nào đi nữa, cũng sẽ có lúc em yếu đuối, và nhiều lúc anh lại lo em không đủ sức để vượt qua chuyện này. Nhiều lúc anh không dám than ngắn thở dài vì mệt mỏi, anh nhìn em phải căng thẳng, chịu áp lực anh lại càng phải mạnh mẽ hơn để cùng em vượt qua, cùng em đi tiếp sau này. Em yên tâm nhé, dù kết quả xấu nhất có xảy ra, thì anh vẫn sẽ ở lại bên em mà làm lại từ đầu, cùng em bước tiếp những ngày tháng trong tương lai. Em có thể hoàn toàn tin điều đó!

Những người con gái khác, họ được tự do, họ làm những gì họ thích, họ không phải lo lắng liệu làm như vậy sẽ có chuyện gi không? Nhưng anh biết với em thì không được, nhưng điều đó là trong quá khứ thôi, bây giờ em đã quyết định bỏ cái xiềng xích đó thì hãy mạnh dạng đứng lên, làm điều em muốn, làm điều em thích, chắc chắn anh và bạn bè sẽ ủng hộ em đến cùng! Anh biết tất cả lời nói chỉ là lý thuyết một cách khô cằn và dài dòng, điều quan trọng là em phải đủ bình tâm để mà dứt khoát đứng lên. Cố lên em nhé!

Anh biết em lo cho anh, muốn gạt anh ra khỏi chuyện này để anh không còn mệt mỏi và phiền lo nữa, nhưng em càng gạt anh ra thì anh lại càng muốn bên em hơn. Vì vậy đừng tìm cách gạt anh ra nữa nhé ngốc ạ. Anh không biết ngày mai sẽ ra sao hết, nhưng anh nhất định sẽ nắm lấy tay em mà bước tiếp sau khi chuyện này đi qua. Cho dù khi đó em mệt mỏi, em không còn cảm thấy tin tưởng trong tình yêu nữa... Không sao, anh chỉ buồn một chút thôi và rồi anh sẽ cho em thời gian để bình tâm lại, rồi sau đó anh sẽ cho em lại hi vọng, cho em lại tình yêu, cho em lại sự tin tưởng tuyệt đối nhất trên cõi đời này.


Anh biết bây giờ em mệt mỏi lắm, nhưng dù mệt nhưng em vẫn phải cố gắng, chỉ cần cố gắng vượt qua chuyện này, thì sau này những chuyện khác em không cần phải lo nữa, khi đó có anh rồi. Dẫu ra sao anh vẫn ủng hộ em, dẫu ra sao anh vẫn sẽ nắm tay em mà vượt qua... Xã hội bây giờ, sao mà khó lường quá, anh thật lòng, ai giả dối, thị phi trắng đen đảo lộn cả rồi. Anh không dám nói anh là người tốt hoàn toàn nhưng nhất định anh sẽ dành những gì đẹp nhất đời anh cho em. Anh không muốn em phải ra ngoài cái xã hội đầy cạm bẫy đó nữa, bỗng dưng lòng ích kỉ của anh trỗi lên, anh muốn em là của riêng anh, để anh có thể hoàn toàn được chăm sóc em, hoàn toàn trao cho em yêu thương và không lo em bị gạt một lần nữa! Lúc này thì lại nhớ em vô cùng... Không biết động lực nào đã khiến anh có thể lên một trang blog để viết ra những dòng này, và anh cũng không biết có được đăng lên hay không, nhưng nếu có may mắn em đọc được bài viết này, anh mong em tin những gì anh nói, vì anh thật sự không tìm được một lí do gì để gạt em...!

Cố lên ngốc của anh, đời còn nhiều trớ trêu lắm. Phải đối mặt thôi, dù mệt thế nào đi chăng nữa anh vẫn sẽ bên em. Nắm lấy tay anh, rồi anh cho em biết thế nào là yêu thương trọng vẹn, thế nào là yêu thương đúng nghĩa. Nắm lấy tay anh, rồi em sẽ không phải lo bất cứ điều chi nữa. Nắm lấy tay anh, anh sẽ dẫn em tới bến bờ bình yên. Nắm lấy tay anh, anh sẽ mang tất cả hạnh phúc về cho em. Chỉ cần yêu anh thôi, còn hạnh phúc cứ để anh lo! Cố lên em nhé, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, bạn bè và anh sẽ luôn ủng hộ em hết lòng. Rồi một ngày trong tương lai, nhất định em sẽ là cô vợ anh lôi từ trên mạng xã hội ra. Mạnh mẽ lên nhé cô gái của anh, vì đã có anh đây rồi!

Thương em...

Ngô Giang Hưng Phát

Đã thương nhau, thì mãi chẳng thành người xa lạ...

Thương nhưng không quá vị kỉ như yêu. Không quá đưa nhau vào khuôn khổ. Cho nhau quyền được tự do. Vì như thương là bản thân sẽ tự biết làm điều tốt đẹp cho đối phương. Thương thì chẳng bao giờ thấy chán...

Có một người từng nói với em rằng họ thương em, nhưng không yêu em. Em nói em không cần sự thương hại. Họ nói không phải thương hại. Mà là "thương". Em gạt đi triết lý đó. Nhưng trong thâm tâm vẫn mở lòng đón nhận tình thương của người.

Thương thì mỗi ngày vẫn chuyện trò, vẫn kể cho nhau những buồn vui. Sẽ có đôi khi quên mất chuyện hỏi thăm nhau. Nhưng không vì điều đó mà giận nhau. Vì tự nhủ, mình thương mà. Thương thì phải chấp nhận những lúc người kia vô tình chứ.

Thương là vẫn thi thoảng vẫn cùng nhau đi chơi. Lê la hàng quán nào đấy. Rồi quấn quít nhau trong tiếng cười giòn. Trêu chọc nhau. Nhưng chẳng bao giờ là nhàm chán. Bởi nó không phải là nghĩa vụ hay là điều mà những người yêu nhau phải làm cho nhau. Thương nhau thì nó trở thành chuyện có cũng được. Không có cũng chẳng sao. Chẳng hờn giận nhau vì không đưa đón được. Bên nhau để tìm sự thoải mái mà. Hà cớ gì lại bắt buộc nhau.

Thương thì dù có thương lắm nhưng cũng không được quá ghen tuông. Cũng vài câu dỗi hờn hay hỏi han về một cái nick lạ nhắn tin cho anh / em. Cũng vài câu bâng quơ như kiểu anh / em đang ở đâu với ai vậy. Nhưng sẽ chẳng nằng nặc đòi phải check vị trí cho nhau. Cũng chẳng tra ra ngô ra khoai cái con bé xinh thua em mà cứ thích nhắn tin cho anh là ai. Chẳng ầm ĩ khóc lóc anh ơi phải lựa chọn.Bởi vì, thương nhau trên lý thuyết đã là sự tự nguyện. Chẳng ai hứa hẹn điều gì với ai. Chẳng ai phải khoát lên mình cái trách nhiệm gì cả. Chỉ đơn giản là thương. Thì có ghen tuông quá cũng chỉ sớm giống như yêu. Sớm tan vỡ thôi.

Nhưng không vì vậy mà đánh đồng "thương - thích". Thích là cảm giác thoáng qua. Như kiểu thích ăn món đó. Thích vị tiramisu kia. Thích thì thích nhiều thứ, thích nhiều người. Nên khi không có người này sẽ đi với người khác. Không có món này sẽ thích món khác.


Còn thương. Vô hình chung là sự cao thượng. Thương nhưng không quá vị kỉ như yêu. Không quá đưa nhau vào khuôn khổ. Cho nhau quyền được tự do. Vì như thương là bản thân sẽ tự biết làm điều tốt đẹp cho đối phương. Thương thì chẳng bao giờ thấy chán. Vì thương là cứ rong ruỗi, cứ mãi cuốn mình vào những đam mê. Nhưng khi dừng lại luôn muốn hướng về nơi có đối phương đang chờ mình. Thương nhẹ nhàng chứ không nồng nàn như yêu. Không ví nhau như thiêu thân mà lao vào nhau sáng lên rồi cháy rụi. Thương chỉ là chấp nhận những điều bình dị nhất rồi từng ngày sống với một niềm tin không bao giờ vơi cạn.

Thương thì chẳng có chuyện chia tay hay phản bội. Cứ êm đềm trôi qua những cung bậc cuộc sống. Cũng đôi khi len lõi nỗi sợ một ngày đối phương bỗng yêu người nào đó. Và lao đi quên mình ở lại. Nhưng nhận ra rằng, tình thương đã dành hết cho nhau rồi. Thì yêu kia cũng chỉ là nhất thời, khi mệt mỏi cũng quay về bên người thương thôi.

Thương là lưng chừng giữa thích và yêu. Là tình cảm mà những người thân thích ruột rà dành cho nhau. Nên khi gọi người xa lạ bằng người thương. Thì trong tâm cũng đã xem họ như một phần của cuộc sống.

Em chấp nhận thương nhau. Thương nhau để sống bên nhau. Chứ không để đó. Chẳng để dành. Vì mình sinh ra là để tìm đến người thương mình. Chứ chẳng yêu nhau rồi phải luống cuống xoay vòng trong những tháng ngày hạnh phúc rồi nhàm chán. Rồi phải xem nhau như người dưng nếu buộc phải chia tay. Còn thương, đã là người thương, người thân thì mãi chẳng biến thành xa lạ được.

A My
Sống đơn giản để được hạnh phúc