Em nhớ dáng anh cao gầy đứng đó chẳng bao giờ nhăn nhó vì nắng mà chỉ có nụ cười thường trực trên môi…
Anh à, tháng 8 về rồi đấy anh. Chẳng chậm chẳng nhanh tháng cũng qua đã quá một nửa. Em vẫn nhớ ai đó từng hẹn tháng 8 về mình cùng hẹn đi chơi. Vậy mà hình như người nào đó đã quên lời từng nói?
Mỗi sáng em bước ra đường thấy nắng vàng trải dài lòng em lại nhớ chàng trai đứng đợi em mỗi sáng đi học dưới cái nắng ấy. Em nhớ dáng anh cao gầy đứng đó chẳng bao giờ nhăn nhó vì nắng mà chỉ có nụ cười thường trực trên môi…
Rồi cái nắng gắt lúc ban trưa cũng làm em nhớ anh – nhớ người con trai lúc nào cũng đem theo ô bên mình vì biết em hậu đậu chẳng nhớ mang đồ che nắng theo đâu. Chưa bao giờ em thấy ánh mặt trời kia đáng ghét như vậy đấy anh ạ…
Chiều về vòng qua công viên chẳng hiểu sao em cứ ngẩn ra nhìn người ta nắm tay đi dạo. Anh mà thấy em những lúc đó kiểu gì cũng cười trêu: “ Có gì phải ghen tị”. Nhưng em cũng không thể bước đi mà lòng không gợn chút nào cảm giác ấy. Em ghen tị vì thấy hai bàn tay đan chặt vào nhau, còn bàn tay em vẫn đang chờ anh nắm trọn…
Đến bữa cơm chiều em lại vô thức cầm điện thoại chờ một cuộc gọi nhắc ăn uống đầy đủ, nhắc cấm được bỏ bữa, nhắc nếu em bỏ bữa thì anh mang đồ anh làm qua bắt phải ăn. Đồ anh làm cũng quẩn quanh vài ba món quen thuộc mà em hay chê nhạt nhẽo. Còn giờ thì cơm ngon mấy em cũng thấy chẳng bằng mấy món của anh…
Nhưng có lẽ em ghét nhất là khi bóng tối đã buông ở khắp mọi nẻo đường. Vì khi đó em lại nhớ chàng trai chẳng bao giờ nhắn tin cho em cả buổi tối nhưng cứ đến giờ đi ngủ lại gọi điện chúc ngủ ngon. Rồi em nhớ có người lo em đi học thêm về muộn mà luôn theo sau xe em về tận nhà mới quay đầu xe trở lại… Anh bảo: “ Em ngốc thế, phải vậy anh mới yên tâm”
Kể ra thấy nhiều kỉ niệm là vậy mà thực sự chúng mình vẫn chưa có cái hẹn nào đâu. Anh bảo tháng 8 này mình hẹn hò cho hoành tráng. Em hỏi tại sao mà anh cứ lảng tránh chẳng đưa câu trả lời. Em giận dỗi mãi, cuối cùng anh cũng chịu nói một câu: “Vì tháng 8 có ngày sinh nhật người con gái anh yêu”.
Em không phải đứa hay mơ mộng, anh biết đúng không? Nhưng chắc anh cũng hiểu mong chờ trong em ngày anh hẹn. Vậy mà giờ tháng 8 bước ngang qua. Chẳng biết anh vô tình quên hay chẳng còn muốn nhớ?
Anh à, tháng 8 về rồi đấy anh…
Anh à, tháng 8 về rồi đấy anh. Chẳng chậm chẳng nhanh tháng cũng qua đã quá một nửa. Em vẫn nhớ ai đó từng hẹn tháng 8 về mình cùng hẹn đi chơi. Vậy mà hình như người nào đó đã quên lời từng nói?
Mỗi sáng em bước ra đường thấy nắng vàng trải dài lòng em lại nhớ chàng trai đứng đợi em mỗi sáng đi học dưới cái nắng ấy. Em nhớ dáng anh cao gầy đứng đó chẳng bao giờ nhăn nhó vì nắng mà chỉ có nụ cười thường trực trên môi…
Rồi cái nắng gắt lúc ban trưa cũng làm em nhớ anh – nhớ người con trai lúc nào cũng đem theo ô bên mình vì biết em hậu đậu chẳng nhớ mang đồ che nắng theo đâu. Chưa bao giờ em thấy ánh mặt trời kia đáng ghét như vậy đấy anh ạ…
Chiều về vòng qua công viên chẳng hiểu sao em cứ ngẩn ra nhìn người ta nắm tay đi dạo. Anh mà thấy em những lúc đó kiểu gì cũng cười trêu: “ Có gì phải ghen tị”. Nhưng em cũng không thể bước đi mà lòng không gợn chút nào cảm giác ấy. Em ghen tị vì thấy hai bàn tay đan chặt vào nhau, còn bàn tay em vẫn đang chờ anh nắm trọn…
Đến bữa cơm chiều em lại vô thức cầm điện thoại chờ một cuộc gọi nhắc ăn uống đầy đủ, nhắc cấm được bỏ bữa, nhắc nếu em bỏ bữa thì anh mang đồ anh làm qua bắt phải ăn. Đồ anh làm cũng quẩn quanh vài ba món quen thuộc mà em hay chê nhạt nhẽo. Còn giờ thì cơm ngon mấy em cũng thấy chẳng bằng mấy món của anh…
Nhưng có lẽ em ghét nhất là khi bóng tối đã buông ở khắp mọi nẻo đường. Vì khi đó em lại nhớ chàng trai chẳng bao giờ nhắn tin cho em cả buổi tối nhưng cứ đến giờ đi ngủ lại gọi điện chúc ngủ ngon. Rồi em nhớ có người lo em đi học thêm về muộn mà luôn theo sau xe em về tận nhà mới quay đầu xe trở lại… Anh bảo: “ Em ngốc thế, phải vậy anh mới yên tâm”
Kể ra thấy nhiều kỉ niệm là vậy mà thực sự chúng mình vẫn chưa có cái hẹn nào đâu. Anh bảo tháng 8 này mình hẹn hò cho hoành tráng. Em hỏi tại sao mà anh cứ lảng tránh chẳng đưa câu trả lời. Em giận dỗi mãi, cuối cùng anh cũng chịu nói một câu: “Vì tháng 8 có ngày sinh nhật người con gái anh yêu”.
Em không phải đứa hay mơ mộng, anh biết đúng không? Nhưng chắc anh cũng hiểu mong chờ trong em ngày anh hẹn. Vậy mà giờ tháng 8 bước ngang qua. Chẳng biết anh vô tình quên hay chẳng còn muốn nhớ?
Anh à, tháng 8 về rồi đấy anh…
Bik Q Cherry
Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipisicing elit, sed do eiusmod tempor incididunt ut labore et dolore magna aliqua. Ut enim ad minim veniam, quis nostrud exercitation.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét