Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014

Ảnh chế vui về bóng đá

Tổng hợp ảnh chế vui hài hước nhất về bóng đá, những hình ảnh sẽ làm bạn té ghế khi xem,cùng thư giãn với những hình ảnh chế vui nhộn mới nhất này nhé...











Thơ vui tình yêu là gì


Tình yêu như mắt với tai.
Nếu thiếu một đứa tương lai còn gì.

Tình yêu như chiếc bút chì.
Lâu lâu không vót… tức thì vứt toi.

Tình yêu như một trò chơi.
Hỏi rằng nhân thế mấy người thắng đây?

Tình yêu như một sợi dây.
Chăng qua chăng lại có ngày đứt ra.

Tình yêu như cái bánh đa.
Ai đem nhúng nước thế là mất ăn.

Tình yêu như lốp với săm.
Săm mà bị hỏng lốp nằm với ai?

Tình yêu như một cái chai.
Rót lắm cũng hết nên ai cũng thèm.

Tình yêu như một chiếc kèn.
Tò te cứ thổi vang rền loa loa.

Tình yêu như một bông hoa.
Ai ai cũng muốn hít hà khen thơm.

Tình yêu như một đống rơm.
Gặp mồi lửa cháy hương thơm ngọt ngào.

Tình yêu như thể tù lao.
Người ngoài dại dột vượt rào vô thăm.

Tình yêu như một que tăm.
Khi xong yến tiệc xỉa răng một hồi.

Tình yêu như một cái nồi.
Cái vung mà khít thì sôi rì rà.

Tình yêu như một chiếc phà.
Mỗi khi cập bến là ta hết đời.

Chị chưa sẵn sàng để yêu thương Nhóc à!

Chị cũng hơn nhóc có hai tuổi thôi. Nhưng sao chị thấy khó khăn với chị vậy nhỉ? Cứ nghĩ, chị sắp ra trường, sắp đi làm, còn nhóc, vẫn đi học, vẫn như trẻ con. Điều đó lại làm chị khó bước gần tới nhóc hơn...

Người ta hay nói: “con chim sợ cành cong” , chị cũng như vậy đó nhóc à. Yêu một lần, chịu nhiều tổn thương, khiến tim chị mang nhiều vết thương đủ loại, đủ màu sắc. Sâu có, trầy xước có, hồng có nhưng đen cũng có. Trái tim ấy dù qua thời gian dài, những vết thương đã lành, đã kín miệng, những màu sắc ấy cũng đã phai nhạt dần theo năm tháng. Nhưng rồi những vết sẹo vẫn làm chị đau khi kỷ niệm xưa cũ ùa về. Những màu sắc ấy vẫn làm chị cay nhòe khóe mắt. Tim chị đau nhói. Và nó làm chị sợ. Nỗi sợ phải yêu thương.

Rồi nhóc tới. Nhóc nói nhóc thương chị. Nhóc yêu chị. Nhóc làm tim chị bối rối chẳng biết phải làm sao. Nhóc à, nhiều lúc chị cũng thấy cô đơn nhiều lắm ấy. Cũng không ít đêm chị thấy tủi thân mà ngồi khóc một mình. Chị cũng muốn yêu thương thêm một lần nữa lắm chứ. Nhưng, nghĩ tới đây chị lại nhớ tới nỗi sợ hãi cũ kĩ kia. Nó làm chị run sợ, làm chị đau, để rồi chị chốn tránh tình cảm của nhóc. Thực sự rằng, chị chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới.


Nhóc à! Chị chưa sẵn sàng để yêu thương.

Chị chỉ có thể chốn tránh nhóc, cho nhóc sự im lặng của chị. Chị không dám nói với nhóc hãy chờ chị sẵn sàng, vì chị sợ. Sợ đem cho nhóc hy vọng mà điều đó chính chị cũng không dám chắc chắn. Nhưng chị cũng không dám từ chối thẳng thắn với nhóc. Vì rằng, chị sẽ lại làm tổn thương một chú chim nữa. Rồi lại một chú chim nữa sợ cành cong. Rồi tiếp tục tiếp tục lại một vòng tròn của số phận.

Chị cũng hơn nhóc có hai tuổi thôi. Nhưng sao chị thấy khó khăn với chị vậy nhỉ? Cứ nghĩ, chị sắp ra trường, sắp đi làm, còn nhóc, vẫn đi học, vẫn như trẻ con. Điều đó lại làm chị khó bước gần tới nhóc hơn.

Chị thấy yêu và được yêu đối với chị sao lại khó như vậy chứ. Khó đủ mọi bề. Nếu yêu chị đủ nhiều thì hãy đợi chị nhé nhóc. Chị cần thêm thời gian, cho chị, cho nhóc và cả cần thời gian để chị sẵn sàng  mở cửa yêu thương.

Mong sao, nhóc hiểu cho chị!

Leo BG

Ế...đấy, có sao đâu!

Ừ… thì ế, có sao đâu...khi cuộc sống này còn quá nhiều thứ thú vị mà chỉ khi khám phá một mình mới cảm nhận được hết cái hay của nó...

Cái chuyện ế và FA ngày nay sao được người ta nhắc nhiều đến vậy! Đi đến đâu cũng được lôi ra bàn tán làm món khai vị cho tất cả các cuộc trò chuyện ...

Ừ thì mình ế, mình FA, mình cô đơn...liệu có sao không? Và biệt đội FA chúng ta có làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến toàn cầu như dịch ebola hay phải chăng là đáng sợ, dã man như phiến quân IS?

Hai mươi mấy tuổi đầu mà chưa một mảnh tình vắt vai, chưa một lần hò hẹn…người ta gọi là bệnh ế nặng hay FA trầm cảm nghiêm trọng nhưng vẫn cười xòa có sao đâu...

Cũng thấy chạnh lòng khi lướt newsfeed bạn bè chúng nó thi nhau post ảnh cưới lung linh hay những bức hình đôi tình tứ trong những dịp đặc biệt, rồi cũng thấy giật mình khi bên nội, bên ngoại rồi đến cả cơ quan cũng sót lại riêng mình là vẫn độc thân vui vẻ.

Buồn thì ít nhưng cảm thấy vui thì nhiều vì mình trở thành mỳ chính cánh hạng độc.

Ừ… thì ế, có sao đâu...khi cuộc sống này còn quá nhiều thứ thú vị mà chỉ khi khám phá một mình mới cảm nhận được hết cái hay của nó.

Ta quen với cái cách phóng xe một mình vào những buổi chiều đông ẩm ướt để cái lạnh buốt thấm vào thịt da và mỉm cười thách thức tất cả các loại gió mùa.

Ta yêu cái cách sống tự do, tự tại ko bị quản lý là đang ở đâu, đi cùng ai và đang làm những gì...


Cuộc sống của FA đâu phải là tẻ nhạt, là nhàm chán. Lượn lờ và quẩy cùng lũ bạn tới bến, đêm về vẫn còn cắm đầu xem hoạt hình larva rồi cười phá lên như một con dở thi thoảng đổi gió lại chông chênh coi những clip cảm động để rồi ôm mặt khóc khiến mắt vẫn bị sưng đến tận tối hôm sau hay tâm trạng nhiều xảm xúc thì viết lách, trồng cây, la cà tụ tập. Là FA có khối thời gian để mơ mộng, bay bổng làm những điều mình thích. Lang thang đâu đó tìm mua một cuốn sách hay rồi ghé vào một cửa hàng lưu niệm chọn mua một món đồ đặc biệt và cuối cùng là sà xuống một quán nhỏ ven đường ăn ngon lành một bắp ngô nướng nóng hổi, thơm lừng...còn gì thú vị hơn...

Ừ...thì ế, có sao đâu!
 
Tại ta kém duyên hay duyên chưa đến? Hay ta lười yêu, sợ yêu mà cứ thơ ơ đối với chuyện tình cảm. Cũng có nhiều người thoáng qua cuộc đời ta qua những lời mai mối nhưng ta vẫn thờ ơ làm ngơ tất cả để rồi họ giống như cơn mưa rào mùa hạ đến bất chợt và ra đi cũng chóng vánh. Không phải vì ta ế mag ta tìm người tử tế để yêu bởi ta tin vào duyên phận. Biết đâu trên thế giới hơn 7 tỷ người cũng có người đang chờ ta và đang mải miết kiếm tìm ta. Vậy chúng ta cứ vui đi, cứ thỏa sức làm những điều mình thích, cứ hạnh phúc và tự hào vì cuộc sống độc thân tự do vô đối, nung nấu yêu thương thì tình yêu đích thực sẽ đến gần thôi...Đừng vì ế mà cầm nhầm, cầm vội một bàn tay vốn dĩ không thuộc về mình như khẩu hiệu muôn thuở của dân FA: Khi ế, ta không sợ yêu nhầm một đứa dở tệ. Để sau này người mình yêu không phải ê chề mà rơi lệ.

Vì chúng ta là những người ế khỏe, ế đẹp, ế văn minh.

Mai Vàng

Hạnh phúc muộn màng

Phương, đồng ý lấy anh nhé. Anh bất ngờ quỳ xuống cầu hôn cô, nhẫn cầu hôn là chiếc nhẫn cưới cô trả lại cho anh hơn 3 năm trước, anh vẫn mang nó bên người...

Cô mỉm cười và thầm nghĩ: “Chàng trai, em sắp trở về bên anh đây”. Có lẽ thời gian hơn 3 năm đã đủ xóa nhòa đi một vài ký ức không vui, có lẽ đã đến lúc cô nên trở về.

Hơn 3 năm trước, Phương chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân với Long mặc dù cô vẫn còn rất yêu anh. Cô bỏ lại mọi chuyện còn đang dang dở với tờ đơn ly hôn đã được kí sẵn. Mọi chuyện chỉ là sự hiểu lầm do mẹ anh sắp đặt mà thôi.

Ngày ấy, cô và anh lấy nhau được hơn 2 năm mà chưa có con. Gia đình nhà chồng cô rất sốt ruột, cô và anh đi khám khắp nơi nhưng ở đâu cũng nói vợ chồng cô hoàn toàn bình thường, chỉ là muộn con thôi. Dù bác sĩ đã kết luận vậy nhưng mẹ chồng luôn gây khó dễ cho Phương. Bà nói cô là “gái độc không con”, thậm chí mẹ chồng còn nói thẳng cô không có con thì để bà kiếm người sinh cháu cho bà. Những lúc như thế Long lại cãi nhau với mẹ, anh nói nếu còn gây áp lực cho cô thì anh và cô sẽ ra khỏi nhà. Vì con trai cương quyết vậy nên mẹ chồng cô cũng không còn nhắc đến chuyện đó nữa, nhưng bà cũng không từ bỏ ý định của mình. Bà sắp đặt mọi chuyện để nhằm đuổi cô ra khỏi nhà.

Một lần, bà cho con trai uống thuốc ngủ rồi sắp xếp cho anh và cô gái thích anh nằm cùng trên giường để Phương nhìn thấy. Đang căng thẳng chuyện con cái, lại bắt gặp chồng ngủ cùng người phụ nữ khác làm Phương hoang mang suy sụp. Cô đơn đớn nhận ra mình mất tất cả, cái hạnh phúc vợ chồng cô vun vén bấy lâu hóa ra lại mong manh đến thế. Cô không đủ bình tĩnh để chờ anh dậy nói lời giải thích. Ngay đêm đó Phương âm thầm chạy trốn khỏi nhà chồng, cái cô để lại cho anh là một tờ đơn ly hôn đã kí sẵn. Cô chạy trốn đến một nơi thật xa, nơi không có những kỉ niệm tình yêu ngọt ngào, không có hình ảnh anh phản bội, sẽ không còn nước mắt và oán trách.


Rồi cô đến thành phố du lịch này, vì cô giỏi ngoại ngữ nên nhanh chóng xin được việc và ổn định tại đây. Điện thoại cô vẫn mở, thỉnh thoảng gọi điện về cho bố mẹ hỏi thăm sức khỏe các cụ. Bố mẹ cô biết chuyện nên cũng để cô đi xa một thời gian, như vậy sẽ tốt cho cô hơn. Từ ngày cô ra đi, ngày nào anh cũng nhắn cho cô một cái tin, cô biết tin nhắn của anh nhưng không đọc. Cô chưa đủ can đảm để đọc những lời giải thích của anh, hơn nữa giải thích lúc này đã quá muộn. Cô và anh đã trở thành người dưng. Giờ anh đã là của người phụ nữ khác, cô đâu có quyền gì để nghe lời giải thích đó nữa. Cô chỉ là vợ cũ của anh mà thôi.

Có lẽ công việc đã giúp Phương chữa trị vết thương lòng hiệu quả nhất. Cô không còn đau đớn, không còn oán trách anh. Trong cô chỉ còn những kỉ niệm đẹp, chỉ còn tình yêu sâu đậm với anh. Cô tự nhủ cho dù anh còn yêu cô hay không, cô vẫn yêu anh, sẽ cầu chúc cho anh được hạnh phúc. Suy nghĩ ấy tiếp thêm sức mạnh để cô đón nhận tất cả. Cô đã đủ can đảm để đọc những tin nhắn của anh. Bao nhiêu cảm xúc buồn, vui, đau thương của anh trong những dòng tin nhắn làm cô xúc động. Ngày đó tất cả chỉ là sự hiểu lầm. Anh không phản bội cô, mẹ anh sắp xếp mọi chuyện. Sau đêm cô bỏ đi, anh cũng bỏ việc đi tìm cô khắp nơi, rồi anh gặp tai nạn khi đang tìm cô. Anh nằm bất tỉnh trong viện hơn một tháng, tỉnh lại mất thêm mấy tháng nữa mới đi lại bình thường được. Mẹ anh đã cho anh biết mọi chuyện. Lúc anh nằm viện bà suy nghĩ rất nhiều và hối hận, nếu anh không tỉnh lại chắc bà cũng không sống được. Đọc được những dòng tin nhắn ấy, cô đã khóc rất nhiều. Cô thương anh, thương chính mình. Anh và cô đã bỏ lỡ nhau mất hơn 3 năm, cô muốn quay trở về với anh.

Ngày trở về, nơi đầu tiên cô đến là quán café cũ, nơi anh và cô hẹn hò. Nơi đây anh và cô gặp nhau lần đầu tiên, cũng là nơi anh tỏ tình với cô. Cô cứ có cảm giác rằng, anh sẽ ngồi đó chờ cô. Đến quán nhìn vào chiếc bàn gần cửa sổ, cô hơi thất vọng. Anh không có ở đây. Cô gọi cho mình ly nước và ngồi chờ anh, cô tin anh sẽ đến.


- Chào em, anh có thể ngồi đây được chứ?

- Vâng, mời anh ngồi. Cô mỉm cười ngước nhìn người đàn ông phía đối diện, trông anh hơi gầy nhưng vẫn rất phong độ.

- Em đi một mình sao, anh trò chuyện với em nhé.

- Em đang chờ một người bạn.

- À, ra thế. Chắc người bạn rất quan trọng sao?

- Vâng, đó là người đàn ông em yêu nhất, em đã tha thứ cho anh ấy rồi.

Anh đến gần ôm chầm lấy cô, thì thào “Đồ ngốc, anh rất nhớ em!”.

- Em cũng rất nhớ anh. Em đọc hết tin nhắn anh gửi rồi, em xin lỗi.

- Tha thứ cho anh rồi sao giờ mới trở về? Hay ở thành phố đó làm cô hướng dẫn viên du lịch hấp dẫn hơn chồng em?

- Anh, anh biết em ở đó. Sao không đi tìm em?

- Lúc anh tai nạn là lúc anh đang trên đường đến thành phố đó. Sau khi bình phục, anh đã nghĩ rằng có lẽ em vẫn chưa tha thứ cho anh nên anh bị tai nạn như vậy em cũng chẳng thèm quan tâm. Anh sợ lúc đó mình đến sẽ phá vỡ sự bình yên của em, anh muốn để em bình tâm rồi quay trở về. Anh biết em sẽ quay về, nhưng không ngờ lâu vậy. Mà này, sao vợ ác thế, bắt anh nhớ nhung hơn 3 năm.

- Ai bảo anh hư, em cố tình trừng phạt anh đó. Cô nhìn anh cười hạnh phúc. – Mà mẹ vẫn khỏe chứ?

- Em về nhà thì biết, sao phải hỏi anh.

- Em chưa định về nhà. Cô thầm nghĩ phải dọa cho anh một chút.

- Thôi vợ ơi anh xin, về nhà nhé.

- Em đã ly hôn anh rồi, em đâu phải vợ anh.

- Anh xé tờ giấy đó rồi. Anh biết lỗi rồi mà, vợ về nhà để trừng phạt anh cả đời nhé.

- Nhưng mẹ ….

- Mẹ mong em lắm. Từ khi anh tai nạn, ngày nào mẹ cũng đi chùa niệm Phật. Mẹ nói có lỗi với vợ chồng mình, chừng nào em chưa về mẹ sẽ còn dằn vặt mình, sẽ không tha thứ cho mình. Em thương anh, về nhà với anh nhé.

- Em đã bảo em ly hôn với anh rồi mà.

- Phương, đồng ý lấy anh nhé. Anh bất ngờ quỳ xuống cầu hôn cô, nhẫn cầu hôn là chiếc nhẫn cưới cô trả lại cho anh hơn 3 năm trước, anh vẫn mang nó bên người.

- Em đồng ý. Cô gật đầu sung sướng, cô không thể chờ thêm được nữa. Trừng phạt anh cách này, cô cũng rất khó chịu. Anh và cô đã bỏ lỡ hơn 3 năm rồi, cô không muốn họ lãng phí thêm một phút giây nào khác. Cô biết từ đây hạnh phúc sẽ luôn mỉm cười với họ.

Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014

Những câu nói hay về tình yêu


Có những lời chia tay không phải vì hết yêu ...! Mà đơn giản chỉ vì không bên nhau được nữa.



Điều quan trọng không phải là mọi người sẽ nghĩ như thế nào về quyết định, hành động của bạn, mà quan trọng là bạn biết mình làm vậy là đúng hay sai và bạn sẵn sàng chịu trách nhiệm với nó. Bạn hãy sống cuộc đời của chính bạn, chứ không phải sống nhờ vào miệng lưỡi thế gian.

Vũ khí lợi hại nhất của người phụ nữ không phải là "nước mắt" mà là sự "im lặng".
Im lặng để níu kéo, im lặng để từ bỏ. Im lặng để thể hiện nỗi đau khôn xiết. Im lặng để không ai có thể biết được tâm trạng của mình.

Cảm giác buồn nhất của một tình yêu là ta trở nên lạnh nhạt và có ý định làm tổn thương người mà trước đó ta nghĩ là ta không thể sống thiếu họ...

Khi biết người ấy gian dối, hãy khoan nổi giận.
Hãy dành một phút để cảm thông, để suy nghĩ lại và tự hỏi xem điều gì khiến người ấy làm vậy?
Và nhớ rằng hãy bình tĩnh, vì chỉ có bình tĩnh mới nghĩ được thấu đáo mọi việc.

Thời gian là liều thuốc kì diệu, nó sẽ:
Biến nỗi buồn thành bài học
Biến cô đơn thành thói quen, và
Biến nước mắt thành nụ cười mạnh mẽ.

Chấp nhận tình yêu là chấp nhận một thứ có có, không không, đùa đùa, thật thật. Nó vô hình tướng nhưng làm rã tan hồn phách. Không có nó thì đời sống không biết sẽ tẻ nhạt đến dường nào. Thôi thì đành có nó vậy.

Người hạnh phúc nhất không cần phải có mọi thứ tốt nhất, họ chỉ là người làm cho mọi việc, mọi chuyện đều diễn ra theo ý họ. Hạnh phúc thường đánh lừa những ai khóc lóc, những ai bị tổn thương, những ai đã tìm kiếm và đã thử. Nhưng nhờ vậy, họ mới biết được giá trị của những người xung quanh.

Chân lý của cuộc đời: Đừng tin vào những thứ có miệng, đừng đợi những thứ có chân và đừng mê mẩn những thứ lấp lánh.

Có một nơi để về, đó là nhà.
Có những người để yêu thương, đó là gia đình.
Có được cả hai, đó là hạnh phúc


Kẻ mất đi của cải là kẻ mất ít.
Kẻ mất đi tình yêu là kẻ mất nhiều.
Kẻ mất đi tình bạn là kẻ mất tất cả.

Những người có tình yêu buồn là những người hay chấp nhận đau thương hoặc là những người tự gây tổn thương bản thân mình

Có những thứ mất đi rồi ta mới cảm thấy nuối tiếc vì đã không biết trân trọng. Nhưng cũng có những thứ mất đi rồi ta mới nhẹ nhõm nhận ra: Yeahhhhh, đỡ mệt.

Cô đơn - không có nghĩa là không vui vẻ.
Có được - không nhất định là có thể có lâu dài.
Mất đi - không nhất định là sẽ không có lại được !
Khi yêu hãy để người ấy tự do, khi không còn yêu hãy để tình yêu tự do.

Có những tháng ngày mà ta chỉ muốn tìm đến một nơi nào đó để cho cả tâm hồn và thể xác được ngủ yên, có thể tạm quên đi những đớn đau muộn phiền...

Có lẽ... nên dừng lại thôi... Yêu làm gì khi người ta không yêu mình... Có lẽ… phải buông tay thôi... Đã quá xa để níu giữ lấy bàn tay ai đó...! Có lẽ… đã đến lúc phải học cách quên 1 người... Đừng nhớ đến họ nữa... nếu không… trái tim sẽ đau đấy...!!!

Có rất nhiều chuyện, trước khi kịp quý trọng thì đã thành chuyện xưa. Có rất nhiều người, trước khi kịp để tâm thì đã thành người cũ. Cuộc sống không bán vé khứ hồi - mất đi vĩnh viễn không có lại được ! Chúng ta đều già quá nhanh - nhưng sự thông minh thì lại đến quá muộn.

Đừng làm cô gái của mình buồn. Vì như thế sẽ vô tình cho người đàn ông khác đối xử tốt với cô ấy...

Thực chất, người ta vô cảm chỉ đơn giản là vì lòng tin của họ đã bị đem ra thử thách quá nhiều lần.

Thời gian, cuộc sống làm con người ta thay đổi. Và đôi khi họ trở thành một loại người mà trước đây họ đã từng khẳng định rằng: "Tôi sẽ không bao giờ như thế".

Một người phụ nữ, dù có thông minh, xinh đẹp, tài giỏi. Cho dù họ có tỏ ra mạnh mẽ đến đâu. Ra ngoài xã hội, có phải bon chen với đời như thế nào thì khi trở về nhà... họ vẫn cần được che chở và muốn được nằm gọn trong vòng tay của người mà họ yêu thương.

Tập cách im lặng khi đang nổi giận. Để không phải hối hận vì những câu nói và hành động về sau...

Trong tình yêu, có vai chính thì cũng có vai phụ. Vai chính luôn là người chịu mệt mỏi và vai phụ luôn là người bị tổn thương.

Có nhiều người nói, yêu đi, nhưng yêu để làm gì? Để cảm nhận được có người quan tâm, lo lắng và bên cạnh lúc buồn ư?

Anh à, nếu chúng mình có cãi nhau, anh hãy bịt miệng em bằng một nụ hôn, chứ đừng làm nát tim nhau bằng những câu nói lạnh lùng mà xót xa anh nhé...

Một nửa của cuộc đời em

Nơi đây mình em,em tạo ra mọi thứ,và em tin là nó tuyệt vời,em có thể đến nơi nào em muốn đến,em có thể bay ra xa ngoài kia với nó,chỉ có nó làm chiếc lá kẽ rung động với em...

Khác với mọi thứ phía ngoài cửa sổ ,em ở đây đắm chìm vào những nốt cao - trầm - bổng của tiếng đàn piano.

Anh-anh từng chơi ghita em chẳng nhớ nổi em đã được nghe hay chưa ,đôi khi điều đó làm  em vui ,em vui vì em một phần nào đó đã quên anh. Em ghét ghita không phải vì anh mà vì tuổi thơ chẳng hay ho gì của em từng gắn với nó,mỗi khi vuốt lên sợi dây đàn khi nó kêu két lên và khi đôi bàn tay đó rời đi tiếp tục vuốt ve nó tạo thành tiếng.

Tiếng kêu lúc nó bắt đầu rồi đến quãng dài thứ đó như chọc vào em những mũi gai nhỏ ,nhưng đó là trước kia bây giờ em đã thành quen và em cũng không biết điều đó có tốt với mình hay không. Anh biết không hồi quen anh,em đã nghĩ mình sẽ yêu ghita lại một lần nữa,em cùng anh đi học nó,cùng anh tìm hiểu về nó nhưng thế rồi mọi chuyện chẳng đi đến đâu khi những hình ảnh ngày xưa hiện về ,em ước mình có thể làm được cùng với anh,em ước anh hiểu,nhưng rồi sao? Mọi chuyện thật tệ với bản tình khúc cuối,anh đã thực hiện nó mà không có em.


Em nghĩ anh sẽ chờ ,chờ em vượt qua nỗi sợ,em đã nói với anh rồi mà ... em cần một chút thời gian.Nhưng chắc thời gian thế là quá nhiều với anh.Kết thúc bản tình ca,một lần nữa em có thêm lý do để rời xa ghita.Mẹ em nói con gái nên chơi piano,thế là em chẳng chần chờ gì mà học nó.Bây giờ với em nó là cuộc đời anh ạ. Em sẽ chẳng bắt mình chơi piano vì ai,em sẽ không phải tìm cách vượt qua những giấc mơ.Một vài lần em nghĩ nó là duyên số.Ở đây em chẳng cần ai bên cạnh để đánh một khúc nhạc,em chỉ cần mình em .

Nơi đây mình em,em tạo ra mọi thứ,và em tin là nó tuyệt vời,em có thể đến nơi nào em muốn đến,em có thể bay ra xa ngoài kia với nó,chỉ có nó làm chiếc lá kẽ rung động với em.Lần trước khi em chơi ghita là vì để bảo vệ tình yêu của mình còn bây giờ em chọn nó vì nó là tình yêu của em.

Biết rằng em không nên trách móc anh,em không trách,em làm gì trách khi mọi thức vì quá khứ của em nhưng anh-em sợ sợ một lần nữa ai đó đến bên em như anh lại làm em khóc một lần nữa.Em sợ phải bắt đầu khi trong lòng luôn nghĩ đến kết thúc,sợ rồi em sẽ không còn là em-giông như trước đây ,em muốn tiếp tục bên nó,tiếp tục để nó an ủi em,tiếp tục thực hiện những ước mơ cùng với nó.

Pisces  (Danbi) Em muốn anh nghe nó khi anh buồn,thật ngớ ngẩn khi nói ra điều này nhưng em đã rất vui khi nghĩ anh sẽ đàn nó bằng ghita.Cho dù bản tình ca của chúng ta không đi vào hồi kết nhưng em đã và sẽ nhớ những gì chúng ta đã làm cho nó,nó rất tuyệt mà.Em đang rất hạnh phúc theo cách của em,em mong anh cũng vậy.

Sương Lala

Thứ Hai, 17 tháng 11, 2014

Chỉ là gió thoảng...

Giọng anh buồn buồn xen lẫn vào cơn gió bất chợt ùa đến. Tôi thấy anh giật mình, chỉ là một cơn gió nhẹ thôi! Tôi hồn nhiên hỏi lại...

Khuôn mặt anh gầy gầy, xương xương đầy vẻ nam tính.Chiếc mũi thon dài hài hoà với đôi lông mày thanh tú làm anh toát lên một vẻ đẹp lạ lùng. Người anh phảng phất một thoáng phong trần bụi bặm, nhưng đôi kính cận kia lại làm anh trông thật trí thức.

Rốt cuộc tôi không thể đánh giá một cách tỉ mỉ chính xác về anh, chỉ biết rằng anh thật giống với một thiên thần từng tồn tại trong trí tưởng tượng của tôi cả thời thơ dại, chỉ có một điều tôi không thể hiểu, rằng thiên thần có cô đơn đến thế...

Ánh mắt anh vô hồn dán chặt vào khoảng không trước mặt, mơ màng không điểm dừng, đôi lúc lại xám xịt nặng nề, và dường như thời gian bên anh không hề di chuyển, vạn vật xung quanh anh không hề tồn tại. Anh ngồi đó lặng im như một pho tượng trang nghiêm trong thánh đường, lúc có, lúc không, lúc lại đầy tâm trạng. Nắng len qua khẽ lá bồng bềnh tóc anh...

Ngay cả khi tôi ngồi xuống bên cạnh anh, anh cũng không hề hay biết. Tôi ngồi đó, thu cả hai chân lên ghế, bó gối nhìn anh, suốt bốn mươi lăm phút. Nhìn đồng hồ thấy con số bảy giờ bốn lăm tôi vẫn không buồn đứng dậy, lòng đầy ắp sự tò mò, hiếu kì và...một chút lo lắng. Đến khi đầu óc trẻ con ngang ngược của tôi lên tới đỉnh điểm, không nhận thức được việc mình đang làm, tôi buộc miệng:

- Anh rất lạ?!

Ba từ thốt ra từ miệng tôi khiến anh giật mình quay lại. Rõ ràng là bốn mươi lăm phút vừa rồi tôi như vô với anh, đôi mắt bất chợt mở to thiếu điều hất văng đôi kính cận lên mấy tầng mây anh vừa ngồi nhìn tôi chằm chằm cũng cho biết anh ngạc nhiên đến cỡ nào.

Kì lạ thay, đối diện với một gương mặt tuấn tú như vậy tôi không hề cảm thấy ngại ngùng, ngược lại rất thích thú là đằng khác. Mặc kệ sự ngơ ngác hiện rõ mồn một trên gương mặt ngô ngố của anh như muốn hỏi nhỏ này ở đâu ra vậy nè, tôi tỉnh bơ:

- Em ngồi đây vừa tròn bốn mươi lăm phút rồi. Nếu như theo quy luật của cuộc sống quỷ tha ma bắt này thì bây gìơ em đang ngồi trong lớp, chuẩn bị học tiết hai và chuẩn bị đối mặt với một trận càn quét. Anh thấy em có giống người điên không, ngồi ở đây gần một tiếng mà cứ như vô hình ấy nhỉ? Chậc, chậc...

Anh phì cười! Có thể vì câu nói tiếu lâm bất cần đời của tôi, cũng có thể là anh thấy tôi điên thật, chỉ biết rằng chắc chắn anh cười là vì tôi. Nụ cười anh thân thiết lạ kì, và khi không kềm chế được niềm vui tôi cũng nhe răng ra cười với anh.

Giọng anh ấm áp: "Sao em lại ngồi đây?". Tôi thôi không cười nữa, thay vào đó là một ánh nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt bây giờ không còn lạnh lùng nữa mà chan chứa niềm thương yêu, rồi tôi nhún vai:

- Vì ...em thấy anh rất cô đơn...

Câu nói của tôi như bị vỡ oà giữa không gian, rơi tõm vào khoảng khắc im ắng đến rợn người.Chính tôi cũng không ý thức được lời nói của mình lại mang vẻ nghiêm trọng đến thế. Anh vẫn cười, nhưng nụ cười sao buồn mang mác, hoang hoải và...lênh láng:

- Ừ, anh rất cô đơn!...

Anh ngồi bên cạnh mà sao tôi thấy xa xăm đến thế, giọng nói như vọng đến thừ chốn rợn ảo nào đó. Anh khiến tôi giật mình! Cho đến khi tôi đứng dậy chào anh để kịp buổi điểm danh, tôi vẫn không hiểu vì sao mình lại có cảm giác đó! Từ xa nhìn lại, tôi thấy anh thật chơi vơi...như viên đá bất hạnh nằm ven vực thẳm, một cơn gió cũng đủ làm nó chênh vênh.


Tôi gặp anh như giọt nắng vô tình rơi tõm vào chiếc là uốn cong. Nhẹ nhàng mà hiu hắt. Tôi ngớ ngẩn lo sợ một ngày nào đó anh sẽ không còn ngồi ở đó nữa, như giọt sương rồi sẽ khô dần theo gió nắng. Anh mơ hồ như giấc mộng mùa thu, lá rơi lá rụng giữa muôn trùng. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã rất sợ anh biến mất, tâm hồn anh mỏng manh như ánh mắt anh vậy. Mùa thu buồn lắm phải không anh?

Ngày hôm sau tôi không thấy anh ở đó nữa, chiếc ghế đá màu xanh rêu trống hoắc trống huơ nhìn thật đáng thương. Có lẽ thiên thần đã bay về trời, về với cội nguồn trái tim. Chỉ có điều...anh bỏ lại một nỗi buồn chất chứa trong lòng tôi, nỗi buồn như cành hoa dại không tên, nhỏ nhắn mà tràn trề...

* * *

Tôi gặp lại anh khi ánh hoàng hôn nhuộm đầy một góc phố. Sự tình cờ chỉ là do anh nói, còn với tôi đó là vì bước chân quen lối hay nỗi lòng không thể quên anh? Gặp lại tôi anh nhe răng cười niềm nở, nụ cười có vẻ thoải mái và tươi sáng hơn. Tôi trẻ con thu cả hai chân lên ghế, anh nghiêng nghiêng thả bóng xuống mát rượi lòng tôi!

Vạt nắng chiều nhoè nhoẹt trên mặt nước, thỉnh thoảng lại ánh lên vài tia sáng lung linh như năm cánh của ngôi sao đêm... Tôi hỏi hai ngày nay anh biến đi đâu, là lên mây làm thơ hay dạo chơi chốn rừng hoang. Anh mỉm cười nhìn vẻ tò mò trên khuôn mặt tôi rồi chậm rãi:

- Anh đi thăm ba mẹ.

Giọng anh buồn buồn xen lẫn vào cơn gió bất chợt ùa đến. Tôi thấy anh giật mình, chỉ là một cơn gió nhẹ thôi! Tôi hồn nhiên hỏi lại:

- Có phải ba mẹ anh ở rất xa?

Anh lắc đầu, đôi mắt xa xăm tận bờ hồ bên kia:

- Không, họ ở rất gần. Nhưng...anh không thể đến gặp họ được. Chỉ là đứng từ xa mà thôi...

Chúng tôi rơi vào khoảng không im lặng. Anh nhặt chiếc lá vàng rời rạc dưới đất, vò nát trong lòng bàn tay...Thì ra đó là nỗi buồn khổ của anh, điều khiến cho nụ cười anh thiếu thốn như vậy. Anh sầu não như vậy cũng chính đáng thôi, có nhà mà không thể về nhà, ba mẹ mình mà không thể tự nhiên ôm chầm lấy, còn gì là buồn hơn! Là tôi có lẽ tôi sẽ khóc rất nhiều. Tôi ra vẻ hiểu chuyện gật gù nói:

- Anh làm ba mẹ giận chứ gì? Nếu em là anh, ba mẹ không chịu tha thứ cho em, em sẽ bất kể mà ôm lấy chân họ, khóc bù lu bù loa lên, rằng con không thể sống thiếu ba mẹ được, không có hai người đời con như thành vô nghĩa. Khóc một trận cho lụt lội thấm đất luôn, nhất định ba mẹ sẽ tha thứ cho anh...

Tôi nói một hồi không làm chủ được bản thân, hứng chí quá tôi đứng lên cả trên ghế khoa tay múa chân như diễn viên tuồng. Anh bật cười làm tôi tần ngần, tần ngần vì nụ cười anh đầy nắng! Tôi giận dỗi giậm chân bình bịch em bày anh mà anh còn cười nữa hả. Anh xua tay rối rít:

- Không, không! Anh cười vì trông em...rất dễ thương! Nhất định lần sau anh sẽ làm theo cách của em, chắc chắn sẽ thành công!

Tôi cười tít mắt: "Em mà!".Chúng tôi cùng cười vang, rộn rã một góc trời.

* * *

Tôi gặp anh thường xuyên hơn và chiếc ghế đá màu rêu ấy với tôi cũng trở nên quen thuộc, thân thương hơn. Hai anh em ríu rít trò chuyện đủ mọi thứ trên đời, những lúc ấy, mọi thứ xung quanh chúng tôi dường như vô hình, dường như bất động. Khoảng cách giữa chúng tôi không còn nữa, nhẹ tênh như gợn sóng lăn tăn, như cơn gió những chiều lồng lộng.

Anh thích thú, chăm chú lắng nghe tôi nói, bật cười vì những lời nói tiếu lâm và những hành động hài hước của tôi. Đôi mắt anh chan chứa tình thương yêu, như tình yêu của một người anh dành cho đứa em gái nhỏ? Anh cũng nói rất nhiều về anh, về gia đình, bạn bè, người thân của anh, nhưng...chưa bao giờ anh kể vì sao ba mẹ lại giận anh đến thế.

Tôi biết mình không nên hỏi và tin rằng vào một ngày nào đó anh sẽ nói cho tôi. Anh hơn tôi có hai tuổi mà chững chạc hẳn, những lời anh nói không mang chất triết lí khô cằn, khó nghe đối với một con nhỏ lanh chanh, ngang ngược như tôi, mà đó như là những lời tâm sự nhẹ nhàng, cuốn hút và đầy thuyết phục! Tôi luôn tự hỏi liệu sau này anh sẽ làm nghề gì, vì nghề nào cũng cảm thấy hợp với anh. Anh trả lời tôi bằng một ánh mắt xa xăm:

- Anh sẽ là một bác sĩ, nếu như...

Câu nói bị bỏ dở giữa chừng như ray rứt, hối tiếc lắm. Có phải đó cũng là nỗi buồn của anh? Tôi nhí nhảnh đổi đề tài:

- Em đố anh thiên thần có mấy cánh?

Anh bật cười thoải mái, nắng vui mừng nhảy nhót trên gương mặt thanh tú của anh.Cứ mãi thế này anh nhé, hãy cười thật nhiều để chôn nỗi buồn thật sâu, thật chặt và...vĩnh viễn.


Tôi quá vô tư khi bên anh.Tôi loay hoay mãi để đi tìm cho thiên thần của mình một nụ cười mà không nhận ra bóng anh mờ nhạt dần trên nền chiều một cách bí ẩn. Bóng anh không còn che mát cả đầu tôi nữa, anh mỉm cười hóm hỉnh: "Bây giờ em mới là bóng mát của anh!". Tôi cười thích thú, không ngớt những giọt lòng xao xuyến.

* * *

Rồi một ngày tôi chờ, anh không đến. Chỗ ngồi bên cạnh tôi không có anh sao cô đơn, lạnh lẽo đến thế. Gió bỗng nổi lên ren rét, mà sao...hơi ấm anh quấn quýt quanh tôi.

Tôi hoảng hốt, cuống cuồng đưa mắt tìm kiếm, mong chỉ cần được thấy cái dáng cao cao của anh.Tôi không hiểu mình. Lòng tôi rờn rợn lo sợ, thấy mình nấc lên mới nhận ra mình khóc, mới biết nước mắt đã làm ướt cả khuôn mặt mình. Tôi hụt hẫng ngồi phịch xuống đất, nhìn xuống hồ nước lung linh nắng, không hiểu sao nước mắt cứ chảy dài không ngớt.

Tôi không hiểu mình, thật sự như vậy, chỉ biết rằng tim có cảm giác rất đau, phải khóc lên để xoa diệu vết thương vô cớ đó. Và khi nghe hơi ấm ngồi xuống cạnh mình, tôi vui mừng quay lại để đón nhận ánh mắt thân yêu của anh, để được nhìn thấy anh, nhưng...đó không phải là anh... Cô bán hàng rong nhìn ánh mắt chờ đợi của tôi đầy thông cảm, cô nắm lấy bàn tay đang run rẩy của tôi nhẹ nhàng:

- Hãy để cho cậu ấy đi! Đã rất lâu rồi...

- Là sao hả cô? Để cho ai đi?

Tôi cắt ngang mà nghe giọng mình lạc hẳn.

- Hơn một tháng nay con cứ ngồi mãi ở đây một mình...chiếc ghế mà trước kia ngày nào cậu bé ấy cũng đến với quyển sách dày cộm. Cậu ấy luôn khiến cho người khác chú ý bởi vẻ hoạt bát, yêu đời của mình. Và nếu như không có chiếc ô tô điên rồ đó, có lẽ bây giờ, cậu bé ấy đã không phải cô đơn như thế...Chúng tôi...đã khóc rất nhiều...cho nên...

- Cô ơi! – Tôi ngắt lời yếu ớt, cười gượng gạo, nụ cười mà bất kì ai cũng có thể đọc được vẻ lo sợ, hoảng hốt ở đó – Anh của con không vui vẻ hoạt bát như cô nói đâu, anh ấy thật sự rất buồn, rất buồn...- Tôi lắc đầu nguầy nguậy để cố chứng minh rằng người con trai cô nói tôi không hề quen biết, rằng tôi chẳng bao giờ đến đây một mình cả. Gió bỗng nổi lên dữ dội như để chứng minh điều tôi vừa phủ nhận là sự thật và rằng anh không hề tồn tại, tôi nghe lạnh buốt tận xương da, lòng ngực như muốn vỡ tan để con tim hoà cùng gió...

-Nhóc ngốc ơi!

Giọng anh vang lên đâu đó trong không gian, rất gần, rất gần.Tôi giật mình quay lại, nước mắt chảy dài khi thấy anh cười rạng rỡ đón tôi, dáng anh nghiêng nghiêng trong gió, bóng mờ nhạt dưới ánh chiều tà đong đầy tâm trạng.Tôi nhìn anh ngỡ ngàng, anh trong suốt như ánh hoàng hôn vậy. Tôi giơ tay như muốn chạm vào anh, bàn tay vô hồn không sức sống, hụt hẫng. Anh nháy mắt hóm hỉnh:

- Em không chạm được vào anh đâu!

Anh bước lại gần tôi, nhẹ nhàng.giọng anh buồn như vết dao cắt vào lòng tôi nghe ran rát, đau đau:

- Ngay từ lần đầu tiên anh đã hoảng hốt khi biết em nhìn thấy anh! Anh sung sướng biết bao khi một lần nữa được tồn tại với một ai đó!

Từng lời anh nói nhạt nhoà trên đôi mắt tôi, khi nhận ra anh đang dần tan biến, tôi nghẹn ngào:

- Em...

Anh giơ ngón tay gầy dài lên môi ngăn lời tôi nức nở:

- Em như một thiên thần trong cuộc đời ngắn ngủi của anh. Em đã cho anh rất nhiều, em biết không? Nhóc hãy sống thật tốt nhé! Anh sẽ mãi mãi bên em, dù...chỉ là một cơn gió!

Tôi đưa bàn tay mình đặt lên ngực, nơi con tim đang thổn thức nhìn anh âu yếm:

- Chỗ này, anh sẽ mãi sống trong trái tim em!

Anh cười mãn nguyện, đôi mắt qua cặp kính cận long lanh niềm tiếc nuối. Và...anh tan dần ...tan dần...hoà quyện vào không khí cùng cơn gió bất chợt lùa đến đánh rối tung mái tóc tôi. Tôi ngơ ngác, bật cười rồi oà lên nức nở... Nụ cười anh lạc mất nơi nào?!

Nguồn: Sưu tầm

Nơi nỗi nhớ thuộc về...

Nhẹ, lạnh. Anh hụt hẫng. Phải! Anh đang nghe nhầm, mọi việc tối qua là một cơn ác mộng. Sáng sớm thức dậy, anh đã nhủ với bản thân mình đó chỉ là một cơn ác mộng không hơn không kém...

Thu vội vàng qua đi nhường chỗ cho đông tới, lặng lẽ đem theo cái lạnh và sự ấm áp.Trước cửa nhà, cây thường xuân xanh biếc đã trụi lá tự bao giờ?

- Tuyết?

Một giọng nam trầm khẽ cất lên, nó vừa bước ra khỏi nhà, khẽ khàng quay mặt lại nhìn, tay vẫn không rời khỏi nắm cửa gỗ.

- Mình nói chuyện đi em!

Tuyết không nói gì, chỉ ấn mạnh một cái cho cánh cửa khít vào, quàng lại cái khăn cho thật ấm rồi xoay hẳn người lại. Anh nhìn vào đôi mắt đó, có gì đó thật lạnh, buốt đến cả trái tim anh, hít một hơi cho không khí tràn vào buồng phổi, đông cứng. Anh cố mỉm cười:

- Làm một ly cà phê nhé!

Rồi nắm lấy tay nó kéo đi, bàn tay không còn hơi ấm của ngày nào, cứng ngắc và không nắm lại tay anh, hờ hững để anh kéo đi. Lòng Đông chợt se lại và nhói lên một cái. Anh đang đau! Có phải chăng?


Chẳng mấy chốc trước mặt anh và nó là quán cà phê "Hands in Hands", nơi mà Đông đã tình cờ gặp nó trong một ngày cuối tháng Mười, khi Tuyết đang ôm cây đàn guitar nâu trong lòng, vuốt ve và hướng mắt ra phía cửa sổ, ngắm nhìn dòng người ồn ào, tấp nập, bộn bề công việc, những lo toan cuộc sống, mỉm cười. Tuyết bình yên một cách thản nhiên, như vốn dĩ thế.

Anh ngồi đối diện với bàn của nó, bên cạnh cái lò sưởi kiểu cổ đang tí tách cháy những ngọn lửa màu vàng đậm, ánh sáng bập bùng quyện với ánh đèn vàng dễ chịu lan tỏa khắp nơi. Dường như bước vào quán là bước vào một thế giới khác, cách biệt hẳn với bên ngoài. Không đông đúc, không ồn ào và ấm lạ!

- Một cà phê nóng chị chủ quán nhé!

Hai giọng nói vang lên cùng lúc thu hút sự chú ý của hầu hết các cặp đôi trong quán. Một nam, một nữ ngồi đối diện với nhau, mang hai phong cách khác nhau, nhưng chứa đựng sự cô đơn lại gọi cùng một thứ đồ uống và nói cùng một câu y hệt nhau. Anh quay sang nó tò mò, nó chỉ đạp lại bằng cái gật đầu rồi khẽ cười, ngay lúc đó anh thấy có sự khác lạ trong trái tim mình.Nó - với mái tóc dài được búi gọn, nhuộm ánh tím, mang trên mình bộ đồ đen rất độc đáo, đôi giày lông cao cổ đế giày, nhẹ nhàng bước lên sân khấu nhỏ của quán và gảy một khúc ngẫu hứng. Nó say sưa hòa mình theo từng nốt nhạc, ngón tay nhanh, thoăn thoắt trên từng phím đàn. Nhạc buồn và trong, có gì đó thật trầm lắng, khơi gợi cảm xúc của người nghe. Bản nhạc kết thúc, thời gian như lắng đọng, khán giả như chìm trong thế giới do nó tạo ra rồi...

- "Bốp...bốp...bốp" tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Nó mãn nguyện bước xuống ngồi cạnh cửa sổ - chỗ mà nó ngồi từ trước đến giờ. Đông đã chuyển hẳn sang bàn nó ngồi và hai người cùng nhau thưởng thức ly cà phê sữa nóng hổi thơm phức của mình. Rồi như một thói quen, hai người không hẹn mà gặp, thường đến đây để uống cà phê và ngắm nhìn thành phố vào buổi sáng. Nó cứ thế, ít nói và trầm, chỉ thường để anh độc thoại một mình, kể về đủ thứ trên cuộc đời, Tuyết không có vẻ gì là hờ hững cũng chẳng thể hiện là đang chăm chú lắng nghe mà cứ đều đều, nhịp nhịp tay vào cây đàn. Tình yêu trong Đông cứ thế lớn dần.....

***

2 tháng sau..

Tại "Hands in Hands", trên sân khấu nhỏ, một chàng trai mặc quần bò tụt, áo len trắng bên trong và một chiếc áo khoác ba lỗ đen bên ngoài không kéo khóa, đang đàn bài "Bản tình ca đầu tiên" của ca sỹ Duy Khoa và miệng không ngừng hát.

Ngón đàn của anh chưa đạt đến mực độ hay như cô gái vẫn đàn hàng ngày ở quán.

Nhưng nó chất chứa trong giai điệu là tình yêu mãnh liệt, sự yêu thương chất chứa, chạm đến trái tim của từng vị khách đang thưởng thức cà phê sáng của mình.

- Tuyết...Anh yêu em...hãy làm bạn gái của anh nhé!!!!

Đông kết thúc bài hát, hướng ánh nhìn về phía Tuyết, trước sự vỗ tay hưởng ứng của mọi người. Nhưng biểu hiện của cô gái dường như là con số 0, thoáng có chút ngỡ ngàng qua đáy mắt, nó quay ra phía cửa mặc cho sự reo hò của những khán giả bất đắc dĩ xung quanh. Anh biết nó khó xử nhưng tình yêu của anh cứ nhức nhối, anh không thể không thổ lộ. Đông bước xuống ngồi đối diện với nó chờ đợi một câu trả lời, nhưng Tuyết vẫn im lặng.

Vì nó, anh đã cố gắng chơi guitar, cố học cho đến khi những ngón tay bật máu, bàn tay chai sạn vì tập quá nhiều. Thời gian trôi qua, cốc cà phê sữa đã nguội nhưng vẫn chẳng có ai trong hai người động tới.

- Anh...

- Ừm, được

Tuyết hơi cười rồi đứng dậy, đi thẳng không kịp cho Đông nói hết câu. Quán cà phê như bừng sáng hẳn giữa những ngày mùa đông. Một tình yêu bắt đầu...


Nhưng...ngày hôm nay, đứng trước quán cà phê này, hạnh phúc đâu còn? Có chăng thì chỉ là chữ "tình" giữa con người với con người. Nó hôm nay đã khác với nó của một năm trước, tóc căt ngắn để mái bồng bềnh, nâu hạt dẻ, cái áo len nam ba lỗ màu trắng khoác ngoài, thật chẳng khác nào một cậu trai xinh xắn với dáng vẻ lãng tử, lạnh lùng. Chỉ có anh là vẫn thế, như trái tim anh vẹn nguyên, như tình cảm của anh tròn đầy. Quán cà phê cũ, chỗ ngồi cũ, thói quen cũ, con người chẳng còn mới nhưng trái tim thì cảm xúc lạ.

- Hai cà phê sữa nhé chị chủ quán!

Anh gọi to rồi nhìn nó, vẫn thế, không nói nhiều, cái mặt buồn buồn, búng ra sữa kia của cô khiền anh không cầm lòng được mà nhéo một cái:

- Đáng yêu quá!

Chị chủ quán xinh đẹp bước ra, trên tay là hai li cà phê đẹp mắt đang bốc khói nghi ngút

- Mời hai bạn nhé!

Anh đưa cốc cà phê lên mũi rồi hít hà, ra vẻ rất hài lòng rồi nhấp một ngụm.

- ÒA....

Nó thấy anh như thế thì cũng cầm lên uống, nó đã quá quen với hương vị này.

Chẳng thấy nó trả lời, bỗng cảm thấy mình thật lố bịch, khoảng không gian trở nên vắng lặng. Biết nói gì đây?

- Đừng như thế, mình chia tay nhau rồi.

Nhẹ, lạnh. Anh hụt hẫng. Phải! Anh đang nghe nhầm, mọi việc tối qua là một cơn ác mộng. Sáng sớm thức dậy, anh đã nhủ với bản thân mình đó chỉ là một cơn ác mộng không hơn không kém. Vội vàng lấy chiếc xe máy phóng qua nhà Tuyết và quyết định sẽ hâm nóng tình cảm của hai đứa trong những ngày mùa đông. Nhưng giờ, chính nó, chính nó đã nói rằng họ chia tay...

Một lần nữa Tuyết bỏ đi trước mặt anh, hệt như cái lần cô đồng ý làm bạn gái anh.

Đông chết sững, ngồi im, màu như ngừng chảy và cô đặc lại, khó thở quá! Những kí ức tối qua như cuộn băng tua chậm, như từng mảnh vỡ găm vào trái tim, cuộc đời anh.

....

Nó đi bên cạnh là một cô nhóc thật xinh, hai bím tóc dày, và rất dễ thương. Một lạnh lùng - một ngây thơ khoác tay nhau vui vẻ đi vào quán cà phê. Đông không

nói gì, chỉ vui vẻ bước theo sau. Anh đẩy cửa bước vào, chọn cho mình chỗ ngồi gần nó.

- Tuyết...

Nhẹ như khi anh gọi tên nó, giọng cô nhóc có gì đó như đang làm nũng.

- Tuyết mau bỏ anh chàng đó đi, em không thích chút nào cả! Em không muốn chia sẻ Tuyết cho ai đâu!

Đông nghe xong mà giật mình, trong lòng dấy lên một sự lo lắng nhưng vẫn tiếp tục chú ý lắng nghe.

- Người ta không muốn, không muốn đâu, xong năm nay em và Tuyết sẽ kết hôn được chứ? Mình yêu nhau thế là đủ rồi, bố mẹ cũng đã đồng ỳ rồi mà!

Đoàng! Tiếng sấm vang lên, cơn mưa rào hiếm hoi chợt đổ xuống, lạnh buốt, con tim anh giờ đây cũng vậy, tê dại đến không còn cảm nhận được cái lạnh của thờitiết, cái lạnh của mưa bất chợt. Muôn thuở là vậy, ông trời rất biết trêu ngươi số phận con người, sao cứ đến lúc này là mưa chứ. Chẳng biết bao giờ Tuyết và cô nhóc đã trở về. Giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh nóng hổi.

- Mình đang khóc à?

Anh tự hỏi rồi giơ bàn tay lên, nuốt gọt nước mắt vào trong miệng

- Mặn chát!

Rồi khóe mắt anh rơi xuống vô số những giọt nước, anh đưa tay lôi điện thoại và bấm số của nó.

- Alo

Đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc vang lên, anh sợ hãi, giọng run run.

- Tối nay em đi chơi à?

- Vâng

-....

- ....

-Người em yêu à?

-...

Không có câu trả lời, vậy là những gì anh thấy lạ sự thật, nhưng anh không muốn tin.

- Mình chia tay đi. Em chưa từng thích hay yêu anh, chỉ là kiếm một cảm giác mới lạ thôi, người em yêu là...VY

Cụp...Tiếng điện thoại bên kia dập xuống, anh buông thõng tay. Vậy là từ trước đến giờ chỉ mình anh yêu đơn phương, là anh mù quáng khi không nhận ra tính cách bất thường của nó? Anh đã mất tất cả với người anh yêu! Anh khóc...Trong đời chưa bao giờ anh khóc nhiều đến vậy.

Chẳng hiểu mình về nhà bằng cách nào, anh nằm vật xuống giường rồi tự thưởng cho mình hai viên thuốc ngủ, có lẽ sẽ tốt hơn và sáng mai mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Thế kỷ 21, con người ta hiện đại, tiến bộ, chuyện hai người đồng giới yêu nhau đã trở nên không còn xa lạ, anh thường hay cười mỉa mai và chẳng quan tâm đến chuyện đó. Chỉ có điều anh không ngờ điều đó lại xảy ra với chính anh - nhân vật chính mù quáng đến mức đáng thương. Anh bật cười, cười chính mình, vậy là bắt buộc phải từ bỏ, bắt buộc phải tự mình gặm nhấm nỗi nhớ khi đêm xuống. Uống cạn cốc cà phê đã nguội, ngó lại nơi này một lần, anh tự nhủ sẽ không bao giờ đặt chân tới đây nữa. Đông đứng dậy và đi về.



1 năm sau.

Đông bây giờ đã trở thành một nhạc sĩ nổi tiếng viết về những ca khúc tình yêu, bóng dáng cô gái nhỏ xuất hiện trong từng bài hát, đẹp và đáng yêu, tuyệt nhiên chẳng ai biết cô gái đó là ai. Bản nhạc cất lên người ta thấy được sự cô đơn, có chút gì nuối tiếc và đau khổ.

Cộc cộc cộc

Anh chạy vội ra mở cửa, mái tóc xù và quần áo xộc xệch, trên tay là một tờ giấy nhỏ chi chít vết gạch xóa. Ngẩng đầu lên , anh chết sững với hai con người trước mặt, là Tuyết và Vy.

- Chào anh! Bọn em đến mời anh dự tiệc cưới .

Vy nhanh nhảu chìa ra một tấm thiệp rất đẹp, và mỉm cười hạnh phúc, nó cũng thế.

Đông chợt thấy lòng vui vui.Có lẽ mừng vì cô hạnh phúc. Họ nói chuyện không lâu, Vy đòi về để chuẩn bị cho lễ cưới...Anh đóng cửa, ngồi xuống sa lông mân mê cái thiệp mời...Đi hay không??? Đêm hôm đó anh lại mất ngủ...

Tròn một năm, mùa đông lại tới...

***

Ngày cưới

Trên con đường vào nhà thờ, cô dâu mặc bộ đồ cười thật đẹp khoác tay bố bước vào trong tiếng reo hò của họ hàng và bạn bè. Chú rể mặc bộ vest xanh thật đẹp, mỉm cười đưa tay đón lấy cô dâu. Cha sứ bước ra trên tay cấm cuốn sổ nhỏ, hiền từ hỏi:

- Con Vy Vũ Tuyết, có đồng ý lấy Nguyễn Yến Vy làm vợ của con không? Dù có ốm đau, bệnh tật cũng mãi không xa dời?

- Con đồng ý!

Cha sứ quay sang Vy

- Còn con?

- Dạ con đồng ý ạ!

Hai người họ ôm nhau trong niềm hạnh phúc, cô dâu tung bó hoa lên thật cao và nó rơi trúng...anh. Đông ngơ ngác rồi giơ bó hoa lên cao, tiếng vỗ tay vang lên chúc phúc cho một tình yêu mới sắp đến với chàng trai trẻ. Phải chăng một lần nữa ông trời lại sắp đặt?

- Hạnh phúc nhé !

Nó mỉm cười. Anh khẽ gật đầu.

- Chúc em hạnh phúc!

Rồi quay bước đi.

Quán cà phê nằm lặng, vẫn mang vẻ riêng biệt của mình giữa trời đông. Hai con người đã trải qua một cuộc tình nhiều sóng gió và cả sự bình yên đã tìm ra hạnh phúc của mình. Mùa đông này tuy lạnh nhưng trong lòng anh ấm áp lạ, người anh yêu hạnh phúc, và anh nhất định cũng sẽ hạnh phúc!

Thảo Anh

Anh đã yêu xong, người thứ hai ngoài em

Anh xuất hiện, anh bảo anh đã yêu xong, người thứ hai ngoài em. Không có gì thú vị cả, anh trở về với em...

Anh lắc đầu bảo rằng, chỉ yêu mình em.

Em tin...

Một ngày thật nắng, cái nắng của mùa hè thiêu đốt da, cháy tóc và cháy cả trái tim... nghẹn đắng khi anh đưa ảnh một cô gái lạ hoắc đến trước mặt em bảo rằng, anh yêu thử người ta em nhé!

Em bảo, nếu anh muốn.

Rồi em quay bước về phía mặt trời chiếu rọi gay gắt.


Bao giờ em cũng thế, không khóc trước mặt anh, không bao giờ để anh thấy rằng, em yếu đuối. Nước mắt cứ rơi, mặt trời cứ đốt, em bật cười vì nếu anh ở đây, anh sẽ bảo, đừng khóc nữa em, không mặt trời tốn công làm nước mắt bốc hơi... Chợt bàn tay quờ ngang, chỉ toàn không khí, nóng mà không ấm...

Mỗi sáng thức dậy, nhắn một tin chào ngày mới, chờ tin nhắn của anh với cái mặt cười.

Không có hồi âm. Anh đang yêu người ta.

Trưa, anh ăn cơm ...

Không thể nhắn thêm vì chợt nghĩ, anh đang ở bên người con gái khác.

Chuông điện thoại làm giật mình. Vội chạy đến. Không phải là anh.

Tin nhắn của mẹ: "Con vẫn ổn chứ?'. "Vâng. Vẫn ổn mẹ à!".

Màn đêm, không dài, không quá buồn để người ta chợt nhớ, chợt mong ai đó nhưng cũng đủ để gợn lên nỗi trống trải, bơ vơ, bất định trong mênh mông cô đơn. Nhìn nghiêng, thấy anh đang nằm, mỉm cười nhìn...Tỉnh giấc, nhìn nghiêng, chỉ có... bóng đêm...

***

Mùa loa kèn trắng đầy đường...

Cô bán hoa cười, bảo người yêu đâu không mua cho, lại tự mua hoa một mình.

Sao lại chỉ nhìn mình hỏi, nhiều người cũng mua hoa cơ mà?

Lòng chợt quặn thắt khi nhìn thấy anh. Đúng là bóng anh, sau xe là người yêu thử.

Cũng loa kèn trắng, một tình yêu đang chết theo loa kèn trắng, một cái gì mới cũng bắt đầu theo loa kèn trắng???

Màu kèn trắng nhòa đi... mọng nước... rơi... !!!

Cố chạy thật nhanh, trong mưa đầu hạ...Nếu lúc này, anh bắt gặp, lại bảo lãng mạn quá, có ngày ốm đấy. Rồi cười, lấy khăn lau hết người cho...


Hôm nay, ngày cuối cùng em yêu anh. Thu dọn hết đồ đạc, một chiếc đồng hồ, một chiếc máy sấy tóc, hàng đống sữa, vài ba chiếc áo quần, một lá thư duy nhất. Cất vào quá khứ. Những thứ liên quan đến kỷ niệm.

Anh xuất hiện, anh bảo anh đã yêu xong, người thứ hai ngoài em. Không có gì thú vị cả, anh trở về với em.

Anh nắm tay, chợt thấy bàn tay ấy lạnh ngắt.

Có thứ gì đã vụt tan vào không trung, vụt sáng trong đôi mắt của người anh yêu, rồi chìm vào vô định thẳm sâu dưới đáy mắt không có nước ấy...

Anh chợt nhận ra rằng, anh đã mất thứ quý giá nhất của cuộc đời mình!

Nguồn: Sưu tầm

Vì tớ yêu cậu...

Tớ luôn là một con ngốc không đúng giờ trước mặt cậu, ấy vậy mà từ khi đến với thế giới của cậu tớ đã rất cố gắng đúng giờ và có lẽ kết quả cậu cũng thấy...

Xin lỗi tớ quá quan trọng một mối qua hệ còn cậu thì không. Tớ càng xin lỗi vì đáng lẽ ra tớ không nên yếu đuối như thế trước mặt cậu.

Tới biết tớ có rất nhiều khiếm khuyết nhưng đi cùng cậu tớ đã phải cố gắng rất nhiều để thay đổi chính bản thân tớ.

Có nhiều khi tớ ngu ngốc thật nhưng cậu ah, tớ chỉ là một con ngốc vừa bước ra từ thế giới của tớ và hòa nhập với cậu nên cậu hãy cho tớ thời gian.

Tớ luôn là một con ngốc không đúng giờ trước mặt cậu, ấy vậy mà từ khi đến với thế giới của cậu tớ đã rất cố gắng đúng giờ và có lẽ kết quả cậu cũng thấy.


Đến với cậu tớ cũng đã bỏ qua hàng trăm mối quan hệ khác để được ngắm nhìn cậu dù chỉ là trong ít phút.

Tớ đã phải nối dối cậu rằng tớ chỉ đi ngang qua nhà cậu để tớ có thể ngắm nhìn cậu lâu hơn.

Thế mà khi chạm vào cái tôi của cậu một cách không đâu cậu lại chọn một cách rời xa tớ.

Tớ biết rằng trên đời này không có cuộc vui nào không tàn nhưng tớ thấy thật không đáng để tớ như vậy.

Và giờ đây, khi nhìn lại chặn đường đã qua tớ cảm thấy không hề hối tiếc vì những gì tớ đã dành cho cậu.

Tớ cũng ko biết rằng có ai yêu thương tớ như cậu hay hơn cả tớ nữa. Nhưng tớ biết rằng tình thương của tớ với cậu là duy nhất.

Tớ biết chúng ta vốn dĩ chả là của nhau cả, nhưng tớ vẫn đau như mất mát một thứ gì lớn lao trong cuộc đời tới.

CHÚC CẬU VUI VẺ VỚI THẾ GIỚI CỦA MÌNH.....

Trúc Tiên

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2014

Người yêu chưa có mà gió đã về...

Có thể đôi lúc tủi thân khi trời lạnh không có ai nhắc mặc thêm áo ấm, không có ai để xoa tay để tay bớt lạnh, không có ai mắng mỏ khi mặc ít áo...

Này, cái thời buổi nào rồi mà còn câu nệ như vậy chứ! Ừ thì FA đấy, ừ thì gió lạnh về rồi đấy! Có bị làm sao không?

Đâu cứ phải đông về là cuống quýt tìm người yêu, đâu có phải đông về là tìm ngay nơi trú ngụ, sưởi ấm. Đâu có phải, cứ kiếm là sẽ có người để yêu thương
Yêu thương trong vội vã thì thà đừng yêu thương. Mối quan hệ tạm bợ được coi là liều thuốc độc hại nhất trên đời. Khi mà không có yêu thương rồi thì mượn tạm và trú ngụ yêu thương của người khác, không chỉ làm tổn thương người ta mà còn tự mình làm tổn thương chính mình. Thế thì, vội làm cái gì

Gió lạnh đến mùa thì nó về, con người đến thì thì mới yêu, vậy thì tình yêu cũng phải đến duyên thì mới bén chứ. Đâu cứ nói yêu là yêu vào người ngay được. Tình yêu không phải là món hàng, rồi cứ bỏ tiền ra mua là có thể mua được. Tình yêu cũng không phải là động vật, cứ gọi tên là sẽ đến ngay đâu. Nếu xếp tình yêu vào món hàng để mua bán thì đó là tình yêu vật chất mất rồi, mà vật chất là gì? Là những thứ có khả năng làm tổn thương con người...


Này, nhìn những người đang yêu hạnh phúc rồi ghen tị với họ, có được cái gì đâu nào, ngoài bực bội và khó chịu rồi tủi thân ra đâu. Người ta tìm thấy tình yêu sớm, thì người ta yêu sớm. Mình chưa tìm thấy tình yêu, thì mình giành yêu thương đó cho gia đình, cho bạn bè. Đi đâu mà thiệt, để rồi phải cuống lên như vậy

Những người có tình yêu, họ chứng minh yêu thương của họ với đối phương là việc của họ. Họ yêu thương thì họ thể hiện ra, mắc mớ gì mình phải tự nhiên kéo bực bội vào người. Cứ bình thường rồi mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng tầm thường ngay thôi ấy mà. Rồi mình cũng sẽ lại yêu, rồi lại thể hiện yêu thương thôi

Những người có người yêu, đôi khi họ cũng thể hiện yêu thương theo một cách quá đà làm chúng ta bực bội, đừng để ý làm gì, hãy coi như bản thân thấy một cảnh chiếu tình cảm trên phim vậy thôi

Một mình trải qua mùa đông, trải qua những ngày lạnh lẽo và có hơi chút cô đơn. Nếu nghĩ thì cũng tủi thân thật những xét cho cùng cũng là một điều vô cùng thú vị, hãy cứ tận hưởng cái rét nhè nhẹ của mùa thù đi, bởi mấy người yêu nhau rồi sao còn cảm nhận thấy nữa. Hãy cứ đi dạo trên phố nếu buồn, chọn một quán quen nhỏ, uống một tách càfê, đọc một cuốn sách hay lên mạng tán gẫu với lũ bạn. Thấy không, một mình thì có làm sao đâu, cuộc sống vẫn rất ổn, đôi khi lại còn rất vui nữa, tự do, muốn làm gì mình thích cũng được

Có thể đôi lúc tủi thân khi trời lạnh không có ai nhắc mặc thêm áo ấm, không có ai để xoa tay để tay bớt lạnh, không có ai mắng mỏ khi mặc ít áo. Nhưng một mình, lại có thể làm được nhiều thứ tú vị hơn mà, đúng không nào?

Lạnh thì mặc thêm áo, buồn thì hãy đi chơi, tủi thân thì hãy cứ tìm đến những người bạn. Vậy đấy, gió mùa thì đã về, người yêu chưa có, FA thì có bị làm sao đâu nào?

Tiên Mym

Thứ Năm, 6 tháng 11, 2014

Hà Nội của em có anh

Ánh đèn nghiêng giữa bầu trời Hà Nội. Hồ Gươm lộng lẫy và kiêu sa, hoài niệm và cổ kính. Nhớ lần đầu tiên theo anh ăn đủ loại kem có thể: Bodega, Kem tràng tiền, kem Chanh Thủy Tạ, trải nghiệm đủ mọi hương vị, thấy Hà Nội chênh vênh rơi tõm vào tâm hồn ham ăn uống...

Hà Nội. Đông đã chạm đến đầu ngõ. Gió vất vương mấy ngọn trên tán xà cừ. Phố Tràng Tiền hút gió từng cơn, biển hiệu quấn mình vàng úa trong tàn nắng lúc 5h chiều. Tôi len mình giữa những ngóc ngách, thư thả vuốt tóc và nhấm nhẳng que kem trên tay. Phố Ngô Quyền tĩnh lặng dưới chiều tà, như một góc đối lập với khúc Tràng Tiền ồn ào ngoài kia. Con đường vắng, thênh thang và lặng lẽ, nằm im lìm giữa những rối ren.

6h tối. Đèn lên. Phố Đinh Lễ ngập mùi sách. Anh đi cạnh tôi giữa những cái giá đủ tên gọi, bàn tay phải vẫn nắm lấy thật chặt, thi thoảng chạm vào vài cái tiêu đề hay ho, rồi lắc đầu ra vẻ cam chịu. Tôi nhấc một quyển của Musso lên, lật mặt cuối đọc chăm chú. Anh bất chợt hỏi: “Chưa có à? Thế lấy nhé?”

Anh kéo tôi đi giữa chợ đêm. Hà Nội chật hẹp với 36 phố phường. Tôi hỏi anh có thuộc hết 36 cái phố dở hơi ấy ko, anh lắc đầu, cầm tay tôi nhét vào túi áo.


Ánh đèn nghiêng giữa bầu trời Hà Nội. Hồ Gươm lộng lẫy và kiêu sa, hoài niệm và cổ kính. Nhớ lần đầu tiên theo anh ăn đủ loại kem có thể: Bodega, Kem tràng tiền, kem Chanh Thủy Tạ, trải nghiệm đủ mọi hương vị, thấy Hà Nội chênh vênh rơi tõm vào tâm hồn ham ăn uống. Nhớ lần đầu tiên đưa anh đến Nhà Hát Lớn, hai đứa mỗi người một Hồng trà và nhâm nhi. Anh bảo anh không thích mọi loại trà, và cái này cũng nằm trong số đó. Tôi bảo tôi không thích đi cùng ai đến nơi này, và anh cũng nằm trong số đó. Anh cười.

Từ ngày yêu anh, tôi không còn điên điên lang thang một mình giữa Hà Nội, không còn thích bắt bus đi lòng vòng bơ vơ, cũng không muốn đi đâu đó xa mà lẻ loi 1 xe 1 mũ. Bao giờ tôi cũng nói trước với anh, để được nghe câu hỏi: “Có cần anh đi cùng không?”.

Tôi không phải đứa giỏi biết đường. Nhưng anh thì biết rất nhiều. Anh có khả năng nhớ đường sau một lần đi, còn tôi có khả năng nhớ đường sau n lần đi. Đôi khi bản lĩnh thích thể hiện, yêu cầu anh hôm nay sẽ chỉ đường, nhưng cho đến giờ vẫn chưa có lần nào đi đúng. Đôi khi cũng thấy mình ngu ngốc và chậm tiến, nhưng anh thích được nghe anh bảo: “Để lần sau anh lại đưa em đi”.

Tôi và anh đã đi qua bốn mùa của Hà Nội, đếm đủ 12 mùa hoa, nhấp nháp vài phần hồn của Hà Nội. Có những ngày hẹn đầu tiên, anh dẫn tôi đi Bảo tàng dân tộc học, ngắm đủ mọi kiểu nhà, nghía đủ mọi kiểu ảnh trưng bày. Rồi có lần anh dung dăng dắt tôi đi Chùa Trấn Quốc, đền Quán Thánh, đưa tôi qua Cột cờ Hà Nội và Hoàng Thành Thăng Long. Hà Nội như một người bạn chung trong suốt những năm tháng yêu nhau, như một sợi dây buộc hai đôi chân rong ruổi và cùng nhịp bước.
Tình yêu ấy như Hà Nội…

Thời gian có thể làm mòn một con người, nhưng Hà Nội vẫn ở đó, cùng với anh và bàn tay luôn chờ tôi nắm lấy.

Lâu lâu, anh có hỏi tôi rằng: "Hà Nội của em có gì?" Tôi hôn anh và bảo: "Hà Nội của em có anh!"

Hằng Moon

Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014

Anh à ! Em buông tay nhé...

Em bất chợt nhận ra, có phải anh đang đợi chờ một người khác, không phải em. Dường như em chỉ là cái bóng thay thế, để đến một lúc nào đó, anh sẵn sàng rời xa, sẵn sàng bỏ em lại, sẵn sàng mặc kệ em…

Hôm nay em lại buồn

Cả buổi đi làm mà tâm trí em chẳng thể tập trung vào đâu được, đầu óc cứ suy nghĩ lan man, rồi nước mắt chỉ chực trào lên trái tim mệt mỏi và nặng trĩu. Em muốn một mình đi bộ từ chỗ làm về,  muốn khóc, muốn rơi nước mắt mà không thể được. Hình như cảm xúc của em trở nên chai lì rồi thì phải, hay do em cứ cố gắng gồng mình lên mạnh mẽ lâu quá rồi đến khóc cũng thấy mình trở nên gượng gạo.

Con đường về hôm nay bỗng nhiên dài quá, em muốn được đi mãi, đi mãi.Đêm Sài Gòn vẫn náo nhiệt, Nhưng sao em thấy mệt mỏi quá, hôm nay em đã quyết định tiễn anh ra khỏi cuộc đời mình.


Điều khó khăn nhất mà em từng nghĩ là mình sẽ không bao giờ làm được  đó là chặn Facebook của anh, nhưng rồi em cũng đã làm. Anh biết em đã đấu tranh tư tưởng biết bao lâu để quyết định được nó không? Còn gì nhức nhối hơn việc như một thói quen tìm vô một trang fb cá nhân quen thuộc mà nó lại hiển thị lên dòng chữ "Trang bạn yêu cầu hiện không tồn tại" không?  . Tất cả đều đồng nghĩa với việc em muốn anh biến mất khỏi cuộc đời mình, càng sớm càng tốt. Đáng ra em phải làm nó lâu lắm rồi mới phải.

Một mối quan hệ không rõ ràng, một sự quan tâm hời hợt rồi đứt quãng, Lúc cần thì anh tới khi đã ổn thì anh buông, anh nghĩ em là con rối của anh à? Em tự cho phép mình dừng lại. Ừ, em hèn nhát, em không dám đối diện với anh nên em chọn cách chạy trốn. Ít nhất cũng không làm mình đau thêm một lần nào nữa.


Anh từng nói "khi tình yêu đủ lớn thì con người ta sẽ tự tìm về bên cạnh nhau"… Anh nhớ là em cũng đã nói  "Sẽ không ai đủ can đảm để chờ đợi bất kì một ai trong một khoảng thời gian quá lâu đúng không?"  Người ta bảo đợi chờ là hạnh phúc mà sao em chẳng thấy đâu cả. Vây quanh em lúc này đây cũng chỉ toàn là niềm đau và kí ức.

Anh xin lỗi vì đã làm em buồn, em đau khổ. Tại sao phải xin lỗi khi chính bản thân anh không cố gắng để mang lại hạnh phúc cho em… Tại sao khi yêu rồi anh không chịu gạt bỏ cái tôi của mình đi, ít nhất là với em?

Yêu anh, em chấp nhận mình phải chịu thiệt thòi quá nhiều. Khi những lần bên cạnh anh em cũng cảm thấy mình lạc lõng. Cái cảm giác dửng dưng, cái nắm tay hời hợt, cái quay lưng vội vã. Em làm sao quan trọng được bằng bạn bè của anh đúng không? …

Rồi những lần em yếu đuối nhất, cần anh nhất thì anh lại không thể xuất hiện ngay trước mặt em.. Em bất chợt nhận ra, có phải anh đang đợi chờ một người khác, không phải em. Dường như em chỉ là cái bóng thay thế, để đến một lúc nào đó, anh sẵn sàng rời xa, sẵn sàng bỏ em lại, sẵn sàng mặc kệ em…

Nhiều lần em tự nhủ , tự tạo động lực cho mình thay đổi, tự biến mất để quên anh nhưng rồi cũng thất bại vì những lần người tìm về và gọi tên em. Rồi em có ý nghĩ chặn fb, thay số điện thoại, chuyển nhà nhưng lại sợ Sài Gòn, im lặng lạc nhau là mất, em sợ để mất anh nên không thể làm được. Lần này em sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của anh. Tự đưa bản thân mình thoát ra khỏi những dằn vặt đau khổ mà anh đã vậy lấy. Em sẽ mở lòng mình với một người khác, đến với một người khác  sẽ yêu thương em hơn anh.

Một ngày, hai ngày, một tháng, hai tháng hay một năm, hai năm rồi em cũng sẽ quên được  anh thôi.

Anh cũng đâu xứng đáng với tình cảm chân thành mà em dành cho, mà anh cũng đâu cần nó đúng không? Em trả anh về nơi mà anh cần,  vì là mây của trời, em sẽ để gió cuốn đi…  Quên anh là điều khó khăn mà em phải học. Nhưng em phải làm làm được... Em hi vọng rằng em sẽ làm được...

Em sẽ đến một nơi có gió, có nắng và nơi đó không hề có anh….

Anh à, anh mất em rồi đó……

Kiuty Phan's

Chúng ta rồi cũng sẽ già đi...

Chúng ta sẽ làm những điều trước đây coi là vô bổ, như là ngồi yên một chỗ suy nghĩ, như là đi dạo trên đường, nhìn những người trẻ như nhìn bản sao của mình từ rất lâu rất lâu...

Rồi sẽ đến những ngày đó, khi chúng ta biến thành những ông già, bà lão, khi chúng ta ngồi đếm từng tờ lịch xé đi, đếm thời gian không bao giờ trở lại, đếm nỗi cô đơn và sự bạc bẽo của dòng đời, đếm sự ngắn ngủi của kiếp người vì sao thê lương quá.

Hóa ra những gì mà thời trẻ hoài bão lại chẳng thể đổi lấy vài năm sự sống, những giành giật thường tình, những oán thán, thở than, chẳng khác nào cái lật mình của vũ trụ, chớp mắt đã không thấy đâu.

Và rồi chúng ta sẽ nhận ra, chúng ta sống một đời nhưng tự bản thân luôn luôn phủ định nhau mỗi ngày.

Chúng ta sẽ thấy từng bộ phận trên cơ thể đều mỏi mệt, nhưng niềm tha thiết yêu thương lại rộng lớn hơn bao giờ hết. Chúng ta bỗng dưng có thật nhiều thời gian, trong khi thời trẻ luôn quen miệng than “bận”, chúng ta sẽ trở nên lẩm cẩm trước những người trẻ tuổi, nói những câu chuyện đâu đâu, những triết lý sống cũng đâu đâu.

Chúng ta sẽ thấy mệt đến nỗi thở cũng khó khăn, nhưng lại có thể nói về ai đó, trong quá khứ, hàng giờ. Chẳng hiểu nổi tại sao mỗi một hồi ức cứ hiện lên rõ rệt từng ngày, khiến chúng ta cảm thấy, hay là cứ nhờ nó mà hạnh phúc nốt quãng đời còn lại.

Chúng ta sẽ không phát rồ vì chuyện tăng cân, sẽ không quan tâm đến cái tủ quần áo, sẽ không sống chết muốn đi du lịch đây đó mà chỉ tha thiết được ở yên nhà.


Chúng ta sẽ làm những điều trước đây coi là vô bổ, như là ngồi yên một chỗ suy nghĩ, như là đi dạo trên đường, nhìn những người trẻ như nhìn bản sao của mình từ rất lâu rất lâu, chúng ta thậm chí không còn nhớ nổi khuôn mặt ngày xưa ấy của mình, đã từng trông thế nào.

Chúng ta chạy chậm, đi chậm, nhưng lại phải đua với cuộc đời đang rút ngắn.

Chúng ta sẽ dạy con cháu những điều ngày trẻ từng ghét cay ghét đắng, chúng ta sẽ khuyên con cháu những điều trước đây bố mẹ khuyên chúng ta, nhưng lại bị chúng ta cho rằng ấu trĩ và hồ đồ.

Chúng ta không ghen tuông, không giỏi lừa gạt tình yêu…

Chúng ta sẽ không cãi vã với người đang ở bên cạnh mình chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt nữa, chúng ta sẽ ngắm họ nhiều hơn, cảm thấy biết ơn họ nhiều hơn. Vì chúng ta sợ sẽ lãng quên họ, chúng ta sợ họ sẽ ra đi trước, bỏ lại chúng ta đơn độc trong cuộc sống này. Chúng ta chỉ tâm niệm duy nhất một điều, giá như đừng bao giờ xa nhau, và sẽ mãi không xa nhau. Chúng ta vẫn quan tâm đến việc mai thức dậy phải làm gì, nhưng không phải là mục tiêu, đó là tự trải, để tận dụng thời gian ít ỏi, cảm thụ nốt cuộc sống này.

Chúng ta sẽ hờn dỗi nhiều hơn những người xung quanh, chúng ta muốn họ quan tâm nhiều hơn nữa đến mình.

Chúng ta sẽ trở nên khó tính, bởi vì chúng ta sợ phải ra đi, sợ một ngày nào đó nhắm mắt rồi không thể tỉnh lại, sợ con cháu về sau sẽ chẳng còn nhớ nhung gì đến chúng ta nữa. Còn điều gì chua xót hơn là sự lãng quên?

Chúng ta sợ hãi cô đơn, chúng ta sợ phải rời xa thế giới này một mình, trong thời điểm chẳng có ai bên cạnh.

Và chúng ta nhận ra cuộc sống có ý nghĩa, so với việc thời trẻ vẫn căm ghét, lại muốn tha thiết giữ gìn. Đã nhọc công sống cả một đời nên chuyện gì cũng hoá thành điều chân thật nhất. Tự dưng muốn làm lại tất cả những sai trái, sửa chữa hết những sai lầm, hoàn thiện mọi điều khi xưa dang dở, ôm ấp nhiều nỗi canh cánh trong tâm, bởi vì chúng ta sợ phải mắc nợ ai đó, mang sang thế giới bên kia…

Rồi sẽ có ngày chúng ta trở nên già đi, nhớ nhớ quên quên chẳng điều gì lưu lại rõ, khi bóng thời gian đổ ập xuống cung đường đời đã nhuốm màu hoàng hôn đỏ thẫm, lại chỉ muốn thời trẻ nếu có thể quay lại, sẽ sống thật khác, cho khác đi.

CaDe

Cần ai đó nắm tay...Lạnh rồi !

Người ta bảo con gái quyến rũ nhất là khi không thuộc về ai đó, em đang kiểm chứng đây! Nhưng nếu một ngày đẹp trời trong những tháng mùa đông, nếu anh nhẹ đến bên một cô gái...

Sớm bước ra ngoài, tiết trời se lạnh khoan khoái biết bao! Em khe khẽ: Chào tháng 11...

Tháng 11 về khi hoa sữa vẫn nồng nàn... Ở thành phố khó tránh được khói bụi, chắc chẳng ai dám hít hà cái không khí ấy mà mặt lại đê mê như em cả. Nhưng anh cứ thử tĩnh lại mà xem, có mùi hoa keo thoảng trong sớm bình minh, có hương sữa nồng nàn bay khắp phố khi chiều buông tay thả nắng về trời, đôi khi là mùi khói rơm thoảng ở một quãng xa xa nào đó bay về... Chỉ cần hít hà một chút vậy thôi là em lại thấy an yên lắm!


Tháng 11 là những ngày nghỉ em ủ mình trong chăn ấm, ngân  nga hát theo một giai điệu quen thuộc vang lên từ một khung của nào đó, nhẩn nha đọc một cuốn sách mới mượn được. Trời lạnh nếu được như vậy suốt thì chắc thích lắm nhỉ!

Nhưng cũng có những buổi bình minh, em dậy sớm xỏ giầy, khoác áo và chạy ra đường với hi vọng gặp lại anh bạn hay chạy thể dục đầy nam tính mọi khi em vẫn hay quay lại le lưỡi trêu ghẹo mỗi khi vượt qua được anh ta. Hay có hôm muộn hơn một chút em sẽ pha cho mình một tách trà ấm nóng, bàn tay áp vào thành cốc mà suýt xoa, nhâm nhi và chiêm nghiệm về cuộc đời như một bà già. Mẹ vẫn hay bảo: Con đâu cần nghĩ ngợi nhiều? Sống đơn giản mới trẻ lâu. Em đã áp dụng và thấy mình trẻ trung ra hẳn ấy nhé! Thật ác khi mà bắt bộ óc vốn đã bé rồi lại còn ôm đủ thứ chuyện chẳng dứt, nhỉ!

Tháng 11, thấy người ta đi Hà Giang ngắm tam giác mạch em cũng cố sắp xếp thời gian, alo cho anh bạn trên Lào Cai thương thuyết để đi Simacai ngắm hoa cho kì được. Kết thúc chuyến đi với vài trăm tấm ảnh làm kỉ niệm, em lại về với bài vở, chuẩn bị cho kì thi cuối kì.

Nói thế không có nghĩa là lúc nào em cũng vui đâu. Rồi vào một buổi tối nào đó, khi bài vở quá căng thẳng hay day dứt về bài kiểm tra điểm không được như ý, những chuyện nho nhỏ trong cuộc sống làm em không vui, em phải lôi bằng được thằng bạn thân đi ra đường, rồi rẽ vào một quán nào đó tùy thích, gọi đúng một suất ăn rồi chí chóe tranh nhau. Chỉ cần thế cũng thấy vui vẻ lắm lắm.

Cũng có những tối học về muộn, tự vòng tay ôm lấy mình cho bớt lạnh, em thấy ghét tiết trời này, vì nó khiến em bỗng nhiên cảm thấy cô đơn. Lúc ấy chỉ ước đường về ngắn lại thật ngắn hoặc giả có một bàn tay để nắm một chút thôi là mãn nguyện, nhưng chỉ một thoáng thôi, vì em thấy một mình vẫn rất tuyệt!

Người ta bảo con gái quyến rũ nhất là khi không thuộc về ai đó, em đang kiểm chứng đây! Nhưng nếu một ngày đẹp trời trong những tháng mùa đông, nếu anh nhẹ đến bên một cô gái anh thầm thương và hỏi: Lạnh rồi... Cần ai đó nắm tay không cô gái? Em chắc chắn sẽ rất dễ nhận được cái gật đầu, thật đấy!


Yaheni