Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014

Anh à ! Em buông tay nhé...

Share it Please
Em bất chợt nhận ra, có phải anh đang đợi chờ một người khác, không phải em. Dường như em chỉ là cái bóng thay thế, để đến một lúc nào đó, anh sẵn sàng rời xa, sẵn sàng bỏ em lại, sẵn sàng mặc kệ em…

Hôm nay em lại buồn

Cả buổi đi làm mà tâm trí em chẳng thể tập trung vào đâu được, đầu óc cứ suy nghĩ lan man, rồi nước mắt chỉ chực trào lên trái tim mệt mỏi và nặng trĩu. Em muốn một mình đi bộ từ chỗ làm về,  muốn khóc, muốn rơi nước mắt mà không thể được. Hình như cảm xúc của em trở nên chai lì rồi thì phải, hay do em cứ cố gắng gồng mình lên mạnh mẽ lâu quá rồi đến khóc cũng thấy mình trở nên gượng gạo.

Con đường về hôm nay bỗng nhiên dài quá, em muốn được đi mãi, đi mãi.Đêm Sài Gòn vẫn náo nhiệt, Nhưng sao em thấy mệt mỏi quá, hôm nay em đã quyết định tiễn anh ra khỏi cuộc đời mình.


Điều khó khăn nhất mà em từng nghĩ là mình sẽ không bao giờ làm được  đó là chặn Facebook của anh, nhưng rồi em cũng đã làm. Anh biết em đã đấu tranh tư tưởng biết bao lâu để quyết định được nó không? Còn gì nhức nhối hơn việc như một thói quen tìm vô một trang fb cá nhân quen thuộc mà nó lại hiển thị lên dòng chữ "Trang bạn yêu cầu hiện không tồn tại" không?  . Tất cả đều đồng nghĩa với việc em muốn anh biến mất khỏi cuộc đời mình, càng sớm càng tốt. Đáng ra em phải làm nó lâu lắm rồi mới phải.

Một mối quan hệ không rõ ràng, một sự quan tâm hời hợt rồi đứt quãng, Lúc cần thì anh tới khi đã ổn thì anh buông, anh nghĩ em là con rối của anh à? Em tự cho phép mình dừng lại. Ừ, em hèn nhát, em không dám đối diện với anh nên em chọn cách chạy trốn. Ít nhất cũng không làm mình đau thêm một lần nào nữa.


Anh từng nói "khi tình yêu đủ lớn thì con người ta sẽ tự tìm về bên cạnh nhau"… Anh nhớ là em cũng đã nói  "Sẽ không ai đủ can đảm để chờ đợi bất kì một ai trong một khoảng thời gian quá lâu đúng không?"  Người ta bảo đợi chờ là hạnh phúc mà sao em chẳng thấy đâu cả. Vây quanh em lúc này đây cũng chỉ toàn là niềm đau và kí ức.

Anh xin lỗi vì đã làm em buồn, em đau khổ. Tại sao phải xin lỗi khi chính bản thân anh không cố gắng để mang lại hạnh phúc cho em… Tại sao khi yêu rồi anh không chịu gạt bỏ cái tôi của mình đi, ít nhất là với em?

Yêu anh, em chấp nhận mình phải chịu thiệt thòi quá nhiều. Khi những lần bên cạnh anh em cũng cảm thấy mình lạc lõng. Cái cảm giác dửng dưng, cái nắm tay hời hợt, cái quay lưng vội vã. Em làm sao quan trọng được bằng bạn bè của anh đúng không? …

Rồi những lần em yếu đuối nhất, cần anh nhất thì anh lại không thể xuất hiện ngay trước mặt em.. Em bất chợt nhận ra, có phải anh đang đợi chờ một người khác, không phải em. Dường như em chỉ là cái bóng thay thế, để đến một lúc nào đó, anh sẵn sàng rời xa, sẵn sàng bỏ em lại, sẵn sàng mặc kệ em…

Nhiều lần em tự nhủ , tự tạo động lực cho mình thay đổi, tự biến mất để quên anh nhưng rồi cũng thất bại vì những lần người tìm về và gọi tên em. Rồi em có ý nghĩ chặn fb, thay số điện thoại, chuyển nhà nhưng lại sợ Sài Gòn, im lặng lạc nhau là mất, em sợ để mất anh nên không thể làm được. Lần này em sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của anh. Tự đưa bản thân mình thoát ra khỏi những dằn vặt đau khổ mà anh đã vậy lấy. Em sẽ mở lòng mình với một người khác, đến với một người khác  sẽ yêu thương em hơn anh.

Một ngày, hai ngày, một tháng, hai tháng hay một năm, hai năm rồi em cũng sẽ quên được  anh thôi.

Anh cũng đâu xứng đáng với tình cảm chân thành mà em dành cho, mà anh cũng đâu cần nó đúng không? Em trả anh về nơi mà anh cần,  vì là mây của trời, em sẽ để gió cuốn đi…  Quên anh là điều khó khăn mà em phải học. Nhưng em phải làm làm được... Em hi vọng rằng em sẽ làm được...

Em sẽ đến một nơi có gió, có nắng và nơi đó không hề có anh….

Anh à, anh mất em rồi đó……

Kiuty Phan's

Hang Pham

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipisicing elit, sed do eiusmod tempor incididunt ut labore et dolore magna aliqua. Ut enim ad minim veniam, quis nostrud exercitation.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét