Người ta bảo con gái quyến rũ nhất là khi không thuộc về ai đó, em đang kiểm chứng đây! Nhưng nếu một ngày đẹp trời trong những tháng mùa đông, nếu anh nhẹ đến bên một cô gái...
Sớm bước ra ngoài, tiết trời se lạnh khoan khoái biết bao! Em khe khẽ: Chào tháng 11...
Tháng 11 về khi hoa sữa vẫn nồng nàn... Ở thành phố khó tránh được khói bụi, chắc chẳng ai dám hít hà cái không khí ấy mà mặt lại đê mê như em cả. Nhưng anh cứ thử tĩnh lại mà xem, có mùi hoa keo thoảng trong sớm bình minh, có hương sữa nồng nàn bay khắp phố khi chiều buông tay thả nắng về trời, đôi khi là mùi khói rơm thoảng ở một quãng xa xa nào đó bay về... Chỉ cần hít hà một chút vậy thôi là em lại thấy an yên lắm!
Tháng 11 là những ngày nghỉ em ủ mình trong chăn ấm, ngân nga hát theo một giai điệu quen thuộc vang lên từ một khung của nào đó, nhẩn nha đọc một cuốn sách mới mượn được. Trời lạnh nếu được như vậy suốt thì chắc thích lắm nhỉ!
Nhưng cũng có những buổi bình minh, em dậy sớm xỏ giầy, khoác áo và chạy ra đường với hi vọng gặp lại anh bạn hay chạy thể dục đầy nam tính mọi khi em vẫn hay quay lại le lưỡi trêu ghẹo mỗi khi vượt qua được anh ta. Hay có hôm muộn hơn một chút em sẽ pha cho mình một tách trà ấm nóng, bàn tay áp vào thành cốc mà suýt xoa, nhâm nhi và chiêm nghiệm về cuộc đời như một bà già. Mẹ vẫn hay bảo: Con đâu cần nghĩ ngợi nhiều? Sống đơn giản mới trẻ lâu. Em đã áp dụng và thấy mình trẻ trung ra hẳn ấy nhé! Thật ác khi mà bắt bộ óc vốn đã bé rồi lại còn ôm đủ thứ chuyện chẳng dứt, nhỉ!
Tháng 11, thấy người ta đi Hà Giang ngắm tam giác mạch em cũng cố sắp xếp thời gian, alo cho anh bạn trên Lào Cai thương thuyết để đi Simacai ngắm hoa cho kì được. Kết thúc chuyến đi với vài trăm tấm ảnh làm kỉ niệm, em lại về với bài vở, chuẩn bị cho kì thi cuối kì.
Nói thế không có nghĩa là lúc nào em cũng vui đâu. Rồi vào một buổi tối nào đó, khi bài vở quá căng thẳng hay day dứt về bài kiểm tra điểm không được như ý, những chuyện nho nhỏ trong cuộc sống làm em không vui, em phải lôi bằng được thằng bạn thân đi ra đường, rồi rẽ vào một quán nào đó tùy thích, gọi đúng một suất ăn rồi chí chóe tranh nhau. Chỉ cần thế cũng thấy vui vẻ lắm lắm.
Cũng có những tối học về muộn, tự vòng tay ôm lấy mình cho bớt lạnh, em thấy ghét tiết trời này, vì nó khiến em bỗng nhiên cảm thấy cô đơn. Lúc ấy chỉ ước đường về ngắn lại thật ngắn hoặc giả có một bàn tay để nắm một chút thôi là mãn nguyện, nhưng chỉ một thoáng thôi, vì em thấy một mình vẫn rất tuyệt!
Người ta bảo con gái quyến rũ nhất là khi không thuộc về ai đó, em đang kiểm chứng đây! Nhưng nếu một ngày đẹp trời trong những tháng mùa đông, nếu anh nhẹ đến bên một cô gái anh thầm thương và hỏi: Lạnh rồi... Cần ai đó nắm tay không cô gái? Em chắc chắn sẽ rất dễ nhận được cái gật đầu, thật đấy!
Sớm bước ra ngoài, tiết trời se lạnh khoan khoái biết bao! Em khe khẽ: Chào tháng 11...
Tháng 11 về khi hoa sữa vẫn nồng nàn... Ở thành phố khó tránh được khói bụi, chắc chẳng ai dám hít hà cái không khí ấy mà mặt lại đê mê như em cả. Nhưng anh cứ thử tĩnh lại mà xem, có mùi hoa keo thoảng trong sớm bình minh, có hương sữa nồng nàn bay khắp phố khi chiều buông tay thả nắng về trời, đôi khi là mùi khói rơm thoảng ở một quãng xa xa nào đó bay về... Chỉ cần hít hà một chút vậy thôi là em lại thấy an yên lắm!
Tháng 11 là những ngày nghỉ em ủ mình trong chăn ấm, ngân nga hát theo một giai điệu quen thuộc vang lên từ một khung của nào đó, nhẩn nha đọc một cuốn sách mới mượn được. Trời lạnh nếu được như vậy suốt thì chắc thích lắm nhỉ!
Nhưng cũng có những buổi bình minh, em dậy sớm xỏ giầy, khoác áo và chạy ra đường với hi vọng gặp lại anh bạn hay chạy thể dục đầy nam tính mọi khi em vẫn hay quay lại le lưỡi trêu ghẹo mỗi khi vượt qua được anh ta. Hay có hôm muộn hơn một chút em sẽ pha cho mình một tách trà ấm nóng, bàn tay áp vào thành cốc mà suýt xoa, nhâm nhi và chiêm nghiệm về cuộc đời như một bà già. Mẹ vẫn hay bảo: Con đâu cần nghĩ ngợi nhiều? Sống đơn giản mới trẻ lâu. Em đã áp dụng và thấy mình trẻ trung ra hẳn ấy nhé! Thật ác khi mà bắt bộ óc vốn đã bé rồi lại còn ôm đủ thứ chuyện chẳng dứt, nhỉ!
Tháng 11, thấy người ta đi Hà Giang ngắm tam giác mạch em cũng cố sắp xếp thời gian, alo cho anh bạn trên Lào Cai thương thuyết để đi Simacai ngắm hoa cho kì được. Kết thúc chuyến đi với vài trăm tấm ảnh làm kỉ niệm, em lại về với bài vở, chuẩn bị cho kì thi cuối kì.
Nói thế không có nghĩa là lúc nào em cũng vui đâu. Rồi vào một buổi tối nào đó, khi bài vở quá căng thẳng hay day dứt về bài kiểm tra điểm không được như ý, những chuyện nho nhỏ trong cuộc sống làm em không vui, em phải lôi bằng được thằng bạn thân đi ra đường, rồi rẽ vào một quán nào đó tùy thích, gọi đúng một suất ăn rồi chí chóe tranh nhau. Chỉ cần thế cũng thấy vui vẻ lắm lắm.
Cũng có những tối học về muộn, tự vòng tay ôm lấy mình cho bớt lạnh, em thấy ghét tiết trời này, vì nó khiến em bỗng nhiên cảm thấy cô đơn. Lúc ấy chỉ ước đường về ngắn lại thật ngắn hoặc giả có một bàn tay để nắm một chút thôi là mãn nguyện, nhưng chỉ một thoáng thôi, vì em thấy một mình vẫn rất tuyệt!
Người ta bảo con gái quyến rũ nhất là khi không thuộc về ai đó, em đang kiểm chứng đây! Nhưng nếu một ngày đẹp trời trong những tháng mùa đông, nếu anh nhẹ đến bên một cô gái anh thầm thương và hỏi: Lạnh rồi... Cần ai đó nắm tay không cô gái? Em chắc chắn sẽ rất dễ nhận được cái gật đầu, thật đấy!
Yaheni
Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipisicing elit, sed do eiusmod tempor incididunt ut labore et dolore magna aliqua. Ut enim ad minim veniam, quis nostrud exercitation.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét