Cô mỉm cười và thầm nghĩ: “Chàng trai, em sắp trở về bên anh đây”. Có lẽ thời gian hơn 3 năm đã đủ xóa nhòa đi một vài ký ức không vui, có lẽ đã đến lúc cô nên trở về.
Hơn 3 năm trước, Phương chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân với Long mặc dù cô vẫn còn rất yêu anh. Cô bỏ lại mọi chuyện còn đang dang dở với tờ đơn ly hôn đã được kí sẵn. Mọi chuyện chỉ là sự hiểu lầm do mẹ anh sắp đặt mà thôi.
Ngày ấy, cô và anh lấy nhau được hơn 2 năm mà chưa có con. Gia đình nhà chồng cô rất sốt ruột, cô và anh đi khám khắp nơi nhưng ở đâu cũng nói vợ chồng cô hoàn toàn bình thường, chỉ là muộn con thôi. Dù bác sĩ đã kết luận vậy nhưng mẹ chồng luôn gây khó dễ cho Phương. Bà nói cô là “gái độc không con”, thậm chí mẹ chồng còn nói thẳng cô không có con thì để bà kiếm người sinh cháu cho bà. Những lúc như thế Long lại cãi nhau với mẹ, anh nói nếu còn gây áp lực cho cô thì anh và cô sẽ ra khỏi nhà. Vì con trai cương quyết vậy nên mẹ chồng cô cũng không còn nhắc đến chuyện đó nữa, nhưng bà cũng không từ bỏ ý định của mình. Bà sắp đặt mọi chuyện để nhằm đuổi cô ra khỏi nhà.
Một lần, bà cho con trai uống thuốc ngủ rồi sắp xếp cho anh và cô gái thích anh nằm cùng trên giường để Phương nhìn thấy. Đang căng thẳng chuyện con cái, lại bắt gặp chồng ngủ cùng người phụ nữ khác làm Phương hoang mang suy sụp. Cô đơn đớn nhận ra mình mất tất cả, cái hạnh phúc vợ chồng cô vun vén bấy lâu hóa ra lại mong manh đến thế. Cô không đủ bình tĩnh để chờ anh dậy nói lời giải thích. Ngay đêm đó Phương âm thầm chạy trốn khỏi nhà chồng, cái cô để lại cho anh là một tờ đơn ly hôn đã kí sẵn. Cô chạy trốn đến một nơi thật xa, nơi không có những kỉ niệm tình yêu ngọt ngào, không có hình ảnh anh phản bội, sẽ không còn nước mắt và oán trách.
Rồi cô đến thành phố du lịch này, vì cô giỏi ngoại ngữ nên nhanh chóng xin được việc và ổn định tại đây. Điện thoại cô vẫn mở, thỉnh thoảng gọi điện về cho bố mẹ hỏi thăm sức khỏe các cụ. Bố mẹ cô biết chuyện nên cũng để cô đi xa một thời gian, như vậy sẽ tốt cho cô hơn. Từ ngày cô ra đi, ngày nào anh cũng nhắn cho cô một cái tin, cô biết tin nhắn của anh nhưng không đọc. Cô chưa đủ can đảm để đọc những lời giải thích của anh, hơn nữa giải thích lúc này đã quá muộn. Cô và anh đã trở thành người dưng. Giờ anh đã là của người phụ nữ khác, cô đâu có quyền gì để nghe lời giải thích đó nữa. Cô chỉ là vợ cũ của anh mà thôi.
Có lẽ công việc đã giúp Phương chữa trị vết thương lòng hiệu quả nhất. Cô không còn đau đớn, không còn oán trách anh. Trong cô chỉ còn những kỉ niệm đẹp, chỉ còn tình yêu sâu đậm với anh. Cô tự nhủ cho dù anh còn yêu cô hay không, cô vẫn yêu anh, sẽ cầu chúc cho anh được hạnh phúc. Suy nghĩ ấy tiếp thêm sức mạnh để cô đón nhận tất cả. Cô đã đủ can đảm để đọc những tin nhắn của anh. Bao nhiêu cảm xúc buồn, vui, đau thương của anh trong những dòng tin nhắn làm cô xúc động. Ngày đó tất cả chỉ là sự hiểu lầm. Anh không phản bội cô, mẹ anh sắp xếp mọi chuyện. Sau đêm cô bỏ đi, anh cũng bỏ việc đi tìm cô khắp nơi, rồi anh gặp tai nạn khi đang tìm cô. Anh nằm bất tỉnh trong viện hơn một tháng, tỉnh lại mất thêm mấy tháng nữa mới đi lại bình thường được. Mẹ anh đã cho anh biết mọi chuyện. Lúc anh nằm viện bà suy nghĩ rất nhiều và hối hận, nếu anh không tỉnh lại chắc bà cũng không sống được. Đọc được những dòng tin nhắn ấy, cô đã khóc rất nhiều. Cô thương anh, thương chính mình. Anh và cô đã bỏ lỡ nhau mất hơn 3 năm, cô muốn quay trở về với anh.
Ngày trở về, nơi đầu tiên cô đến là quán café cũ, nơi anh và cô hẹn hò. Nơi đây anh và cô gặp nhau lần đầu tiên, cũng là nơi anh tỏ tình với cô. Cô cứ có cảm giác rằng, anh sẽ ngồi đó chờ cô. Đến quán nhìn vào chiếc bàn gần cửa sổ, cô hơi thất vọng. Anh không có ở đây. Cô gọi cho mình ly nước và ngồi chờ anh, cô tin anh sẽ đến.
- Chào em, anh có thể ngồi đây được chứ?
- Vâng, mời anh ngồi. Cô mỉm cười ngước nhìn người đàn ông phía đối diện, trông anh hơi gầy nhưng vẫn rất phong độ.
- Em đi một mình sao, anh trò chuyện với em nhé.
- Em đang chờ một người bạn.
- À, ra thế. Chắc người bạn rất quan trọng sao?
- Vâng, đó là người đàn ông em yêu nhất, em đã tha thứ cho anh ấy rồi.
Anh đến gần ôm chầm lấy cô, thì thào “Đồ ngốc, anh rất nhớ em!”.
- Em cũng rất nhớ anh. Em đọc hết tin nhắn anh gửi rồi, em xin lỗi.
- Tha thứ cho anh rồi sao giờ mới trở về? Hay ở thành phố đó làm cô hướng dẫn viên du lịch hấp dẫn hơn chồng em?
- Anh, anh biết em ở đó. Sao không đi tìm em?
- Lúc anh tai nạn là lúc anh đang trên đường đến thành phố đó. Sau khi bình phục, anh đã nghĩ rằng có lẽ em vẫn chưa tha thứ cho anh nên anh bị tai nạn như vậy em cũng chẳng thèm quan tâm. Anh sợ lúc đó mình đến sẽ phá vỡ sự bình yên của em, anh muốn để em bình tâm rồi quay trở về. Anh biết em sẽ quay về, nhưng không ngờ lâu vậy. Mà này, sao vợ ác thế, bắt anh nhớ nhung hơn 3 năm.
- Ai bảo anh hư, em cố tình trừng phạt anh đó. Cô nhìn anh cười hạnh phúc. – Mà mẹ vẫn khỏe chứ?
- Em về nhà thì biết, sao phải hỏi anh.
- Em chưa định về nhà. Cô thầm nghĩ phải dọa cho anh một chút.
- Thôi vợ ơi anh xin, về nhà nhé.
- Em đã ly hôn anh rồi, em đâu phải vợ anh.
- Anh xé tờ giấy đó rồi. Anh biết lỗi rồi mà, vợ về nhà để trừng phạt anh cả đời nhé.
- Nhưng mẹ ….
- Mẹ mong em lắm. Từ khi anh tai nạn, ngày nào mẹ cũng đi chùa niệm Phật. Mẹ nói có lỗi với vợ chồng mình, chừng nào em chưa về mẹ sẽ còn dằn vặt mình, sẽ không tha thứ cho mình. Em thương anh, về nhà với anh nhé.
- Em đã bảo em ly hôn với anh rồi mà.
- Phương, đồng ý lấy anh nhé. Anh bất ngờ quỳ xuống cầu hôn cô, nhẫn cầu hôn là chiếc nhẫn cưới cô trả lại cho anh hơn 3 năm trước, anh vẫn mang nó bên người.
- Em đồng ý. Cô gật đầu sung sướng, cô không thể chờ thêm được nữa. Trừng phạt anh cách này, cô cũng rất khó chịu. Anh và cô đã bỏ lỡ hơn 3 năm rồi, cô không muốn họ lãng phí thêm một phút giây nào khác. Cô biết từ đây hạnh phúc sẽ luôn mỉm cười với họ.
Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipisicing elit, sed do eiusmod tempor incididunt ut labore et dolore magna aliqua. Ut enim ad minim veniam, quis nostrud exercitation.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét