What's Latest in
Làm mới tâm hồn :
What's Trending in
Làm mới tâm hồn :
[Góc suy ngẫm] - Cuộc sống luôn dạy cho ta những bài học quý giá, ta nên biết trân trọng những điều đó để đứng vững giữa cuộc đời này. Cùng đọc và suy ngẫm những bài học từ cuộc sống nhé...!
Bài học về sự quan tâm
Trong tháng thứ hai của khoá học y tá , vị giáo sư của chúng tôi đã cho chúng tôi một câu hỏi hết sức bất ngờ trong bài thi vấn đáp. Tôi đã lướt qua hầu hết các câu hỏi trong bài thi , và ngạc nhiên dừng lại ở câu hỏi cuối cùng: "Hãy cho biết tên người phụ nữ quét dọn trường học của chúng ta?". Một câu hỏi không có trong chuyên môn , chắc đây chỉ là một câu hỏi đùa thôi. Tôi đã nghĩ vậy! Thật ra , tôi đã nhìn thấy người phụ nữ đó vài lần. Cô ấy cao , tóc sẫm màu và khoảng chừng 50 tuổi nhưng làm sao mà tôi có thể biết được tên cô ta cơ chứ?
Tôi đã kết thúc bài làm của mình với câu cuối cùng bị bỏ trống.
Cuối giờ kiểm tra , một sinh viên đã hỏi vị giáo sư: "Liệu ông có tính điểm cho câu hỏi cuối cùng kia không?" , ông ta trả lời: "Chắc chắn rồi" , rồi ông nói tiếp: "Trong công việc , các em sẽ gặp rất nhiều người , tất cả họ đều quan trọng , họ xứng đáng được nhận sự quan tâm của các em , dù chỉ là một nụ cười hay một câu chào".
Tôi đã không bao giờ quên bài học đó trên mỗi bước đường đời của mình sau này , và tôi cũng không bao giờ quên tên của người phụ nữ đó – cô Dorothy.
Bài học về sự giúp đỡ
Trong một đêm mưa bão bất thường trên đường phố Alabama vắng vẻ , lúc đó đã 11:30 khuya , có một bà lão da đen vẫn cứ mặc cho những ngọn roi mưa quất liên hồi vào mặt , cố hết sức vẫy vẫy cánh tay để xin đi nhờ xe.
Một chiếc xe chạy vút qua , rồi thêm một chiếc xe nữa , không ai để ý đến cánh tay dường như đã tê cứng vì lạnh cóng. Mặc dù vậy , bà lão vẫn hy vọng và vẫy chiếc xe kế tiếp. Một chàng trai da trắng đã cho bà lên xe (mặc cho cuộc xung đột sắc tộc 1960). Bà lão trông có vẻ rất vội vã , nhưng cũng không quên cám ơn và ghi lại địa chỉ của chàng trai.
Bảy ngày trôi qua , cánh cửa nhà chàng trai tốt bụng vang lên tiếng gõ cửa. Chàng trai ngạc nhiên hết sức khi thấy một cái ti vi khổng lồ ngay trước cửa nhà mình. Một lá thư được đính kèm , trong đó viết: "Cám ơn cháu vì đã cho bà đi nhờ xe vào cái đêm mưa hôm ấy. Cơn mưa không những đã làm ướt sũng quần áo mà nó còn làm lạnh buốt trái tim và tinh thần của bà nữa. Rồi thì lúc đó cháu đã xuất hiện như một thiên thần. Nhờ có cháu , bà đã được gặp người chồng tội nghiệp của mình trước khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng. Một lần nữa bà muốn cám ơn cháu đã không nề hà khi giúp đỡ bà."
Cuối thư là dòng chữ: "Chân thành – Bà Nat King Cole".
Bài học về lòng biết ơn
Vào cái thời khi mà món kem nước hoa quả còn rất rẻ tiền , có một câu chuyện về cậu bé 10 tuổi thế này: Ngày nọ , Jim – tên của cậu bé – sau một hồi đi qua đi lại , ngó nghiêng vào cửa hàng giải khát đông nhất nhì thành phố , nơi có món kem nước hoa quả mà cậu rất thích , mạnh dạn tiến lại gần cái cửa , đẩy nhẹ và bước vào. Chọn một bàn trống , cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và đợi người phục vụ đến.
Chỉ vài phút sau , một người nữ phục vụ tiến lại gần Jim và đặt trước mặt cậu một ly nước lọc. Ngước nhìn cô phục vụ , cậu bé hỏi: "Cho cháu hỏi bao nhiêu tiền một ly kem nước hoa quả ạ?". "50 xu" , cô phục vụ trả lời. Nghe vậy , Jim liền móc trong túi quần ra một số đồng xu lẻ , nhẩm tính một hồi , cậu hỏi tiếp: "Thế bao nhiêu tiền một ly kem bình thường ạ?". "35 xu" , người phục vụ vẫn kiên nhẫn trả lời cậu bé mặc dù lúc đó khách vào cửa hàng đã rất đông và đang đợi cô. Cuối cùng , người nữ phục vụ cũng mang đến cho Jim món kem mà cậu yêu cầu , và sang phục vụ những bàn khác. Cậu bé ăn xong kem , để lại tiền trên bàn và ra về.
Khi người phục vụ quay trở lại để dọn bàn , cô ấy đã bật khóc khi nhìn thấy 2 đồng kẽm (1 đồng bằng 5 xu) và 5 đồng xu lẻ được đặt ngay ngắn trên bàn , bên cạnh 35 xu trả cho ly kem mà Jim đã gọi – Jim đã không thể có món kem nước hoa quả mà cậu ấy thích bởi vì cậu ấy chỉ có đủ tiền để trả cho một đĩa kem bình thường và một ít tiền boa cho cô.
Bài học về sự tự giác và trách nhiệm
Xưa thật là xưa , có một ông vua nọ , một hôm ông ta sai quân lính đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Xong , ông nấp vào một bụi cây gần đấy và theo dõi.
Lần lượt ông ta thấy , những thương nhân giàu có đi qua , rồi đến những cận thần của ông đi qua , nhưng không ai có ý định xê dịch tảng đá sang bên nhường chỗ cho lối đi cả , họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà vua vì đã không cho người giữ sạch sẽ con đường.
Một lúc sau , nhà vua nhìn thấy một người nông dân đi tới với một xe rau cồng kềnh nặng trĩu. Nhìn thấy tảng đá , người nông dân liền ngừng xe và nhảy xuống đất , cố hết sức mình ông ta đã đẩy được tảng đá sang bên kia vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm: "Thật không may nếu có ai đó không thấy mày và vấp phải , chắc là sẽ đau lắm đây". Xong đâu đấy , khi người nông dân quay trở lại xe để tiếp tục đi , bỗng ông nhìn thấy một bao tiền to đùng đặt ngay chỗ mà ông đã di chuyển tảng đá. Đó là một món quà của đức vua cho người nào dịch chuyển được tảng đá.
Câu chuyện của người nông dân này đã giúp chúng ta nhận ra một điều quý giá mà rất nhiều người trong chúng ta không bao giờ nhận thấy: Vật cản đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt.
Bài học về sự hy sinh
Đã lâu lắm rồi , nhiều năm đã trôi qua , khi tôi còn là tình nguyện viên tại một bệnh viện , tôi có biết một cô gái nhỏ tên Liz – cô bé đang mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo.
Cơ hội sống sót duy nhất của cô là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình , người đã vượt qua được cơn bạo bệnh tương tự một cách lạ thường nhờ những kháng thể đặc biệt trong cơ thể. Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu đồng ý cho cô em gái những giọt máu của mình. Lúc ấy , tôi đã nhìn thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặt bé nhỏ kia. Cuối cùng , với một hơi thở thật sâu và dứt khoát , cậu bé đã trả lời: "Cháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu".
Nằm trên chiếc giường kế bên em gái để thuận tiện hơn cho việc truyền máu , cậu bé liếc nhìn em gái và đôi mắt ngời lên niềm vui khi thấy đôi má cô bé hồng lên theo từng giọt máu được truyền sang từ người cậu. Nhưng rồi , khuôn mặt cậu bỗng trở nên tái xanh đầy lo lắng , cậu bé ngước nhìn vị bác sĩ và hỏi với một giọng run run: "Cháu sẽ chết bây giờ phải không bác sĩ?" Thì ra , cậu bé nhỏ của chúng ta đã nghĩ rằng cậu ta sẽ cho cô em gái tất cả máu trong người mình để cứu cô bé và rồi cậu sẽ chết thay em mình.
Bạn thấy không , sau tất cả những hiểu lầm và hành động của mình , cậu bé đã có tất cả nhờ đức hy sinh…
Cuộc sống có câu: "Hãy cho đi thứ bạn có , rồi bạn sẽ được đền bù xứng đáng".
[Truyện cười] - Cô gái đi học trên Hà Nội , nửa đêm nhận được tin nhắn: "Chào em , mình làm quen được không...?"
Em có người yêu chưa ?"
-Em có rồi anh ạ!
-Thế á , cha mày đây , sớm mai bắt xe về quê ngay họp gia đình chuyện này!
Hôm sau cô gái nhất quyết không về , nửa đêm lại có tin nhắn:
-Anh phải làm sao để được làm bạn em? Cho phép anh làm quen nhá! Em có người yêu chưa?
-Em chưa!
-Em làm anh thất vọng quá , một phép thử đơn giản là biết được lòng nhau ngay , mình chia tay thôi!
-Ôi em xin lỗi , em tưởng ông già em , cho e một lời giải thích.
-Giải thích gì? Ông già mày đây , mai không về quê thì đừng về nữa! Gọi cả thằng đó về ngay cho tao!
[Truyện cười] - Noel gần đến mà ông chồng thì cứ say xỉn khiến bà vợ bực mình .
- Trời ơi ngó xuống mà xem, chồng với con giờ này còn say xỉn .
Ông chồng nghe thế liền hỏi:
- Ủa bà đang chửi ai vậy ? Chuyện nhà người ta bà đừng có chen vào .
Bà vợ tức quá liền quay lại:
- Tôi nói ông đó , Noel sắp đến rồi mà coi thân ông kìa .
Chưa kịp để chồng định thần, bà vợ quát tiếp:
- Đi cạo râu , thay đồ để chuẩn bị đón Noel. Con cái sắp về rồi kia kìa .
Ông chồng say xỉn bước vào phòng tắm , vừa soi gương vừa lẩm bẩm:
- Tôi không biết anh là ai, nhưng tôi cũng sẽ giúp anh cạo râu .
Trùm Sò
[Truyện cười] - Ông Noel ơi , cháu đã nói rồi , ngoài ông thu tiền điện , thu tiền nước và điện thoại , thỉnh thoảng chỉ có các ông thu tiền rác ghé nhà cháu thôi , mà các ông ấy không khi nào có quà...
Sau bao nhiêu suy nghĩ , đắn đo và hồi hộp , hôm nay cháu cố hết sức lực , quyết tâm viết thư cho ông để trình bày một việc như sau:
Đã rất nhiều đêm Giáng sinh rồi cháu muốn có một món quà . Cháu thích nhiều thứ lắm , từ chó bông , thỏ bông đến búp bê hay gà vịt bằng nhựa , xe cộ bằng gỗ cháu đều thích cả . Những thứ ấy ông có rất nhiều , vì cháu xem các tranh hay ảnh chụp về ông , thấy ông đeo túi quà , các thứ đó đều ló ra .
Vậy mà chưa bao giờ ông tặng cho cháu . Mặc dù đêm Noel nào cháu cũng thức để chờ và đã để sẵn một chiếc giày cho ông bỏ quà vào . Cháu cũng nhiều lần viết thư cho ông , đề địa chỉ rõ ràng "gửi ông già Noel , số 1 đại lộ Bầu Trời" , vậy mà cũng không thấy ông đến .
Cháu buồn lắm . Cháu khổ lắm . Cháu cứ nghĩ ông quên cháu rồi . Nhưng cháu lại tự nhủ: làm sao có chuyện vô lý thế , vì già Noel chả khi nào quên ai . Cháu bèn đi tìm hiểu , và hôm nay đã biết ra sự thực .
Ông già Noel kính mến .
Có phải ông không đưa đồ chơi cho cháu vì ông không tìm được nhà phải không? Đúng là rắc rối thực vì nhà cháu số 30 mà riêng một đoạn đường đã có hơn chục số 30 như thế , chưa kể 30 Bis , 30H , 30B và 30 Bis Bis đến mức có gia đình bực quá đã treo biển "ở đây 30 lần 30" . Thú thực cháu cũng chả hiểu tại sao người ta bây giờ toàn nói tới tỉ nọ tỉ kia mà mấy cái số nhà thì cứ dùng đi dùng lại . Đừng kể ông già Noel , ngay cả họ hàng nhà cháu mỗi khi từ quê lên có khi đi ôtô hai tiếng còn tìm số nhà mất ba tiếng . Chắc ông không tìm được nhà cháu , ông cáu bỏ đi nên cháu không có quà chứ gì?
Khổ quá , sao ông không hỏi bác thu tiền điện , thu tiền nước hay thu phí điện thoại . Các bác ấy lúc nào cũng tìm ra nhà cháu , chả nhầm một lần nào!
Sau nữa , cháu đoán rằng có thể ông tìm được nhà mà ông nhầm phố . Nhà cháu ở phố Cá Voi , mà riêng thành phố này có tới sáu cái phố Cá Voi như thế , ở sáu quận khác nhau . Tất cả thư từ cho cháu , muốn tới nơi , đều phải ghi rõ ràng "Ngô Thị Bé Tý - phố Cá Voi - quận Bờ Sông" thế nhưng thỉnh thoảng vẫn bị nhầm vì thành phố có quận Bờ Kè , quận Bờ Đê . . . Người ta thắc mắc sông chỉ có hai bờ mà sao nơi này lại có nhiều quận Bờ như thế , cháu cũng chịu không trả lời nổi . Nhưng để phân biệt , ông cứ tìm Bờ nào có nhiều nhà nhỏ là đúng chỗ cháu thôi ông à . Hay là ông không tới được chỗ cháu vì kẹt xe? Đúng là nhiều tối , nhất là tối Giáng sinh , đường qua nhà cháu thường kẹt cứng , xe đạp còn không nhúc nhích nói chi xe hươu kéo của ông già Noel . Nhưng sao cháu tưởng xe của ông có khả năng bay trên trời cơ mà . Hay xe ông vướng vào dây điện? Đúng là dây điện ở đây nhằng nhịt như mớ tóc rối , và cháu biết rằng đâm vào đấy khéo máy bay cũng không thoát được nói gì tới hươu . Vậy ông có thể đi taxi đến đầu phố , gọi điện thoại cháu và mẹ cháu sẽ ra đón .
Hay ông không tới nhà cháu vì ông nghĩ rằng nhiều ông già khác đã tới? Ông Noel ơi , cháu đã nói rồi , ngoài ông thu tiền điện , thu tiền nước và điện thoại , thỉnh thoảng chỉ có các ông thu tiền rác ghé nhà cháu thôi , mà các ông ấy không khi nào có quà .
Cho nên cháu rất mong đêm Giáng sinh này ông ghé cháu một lần , vì chỉ năm sau cháu sẽ được gọi là Bé Lớn , không phải Bé Tý nữa nên càng khó được thỏ bông . Cháu biết nhà cháu xa , khó kiếm vất vả cho ông lắm nhưng cháu vẫn mơ ước dù chỉ một lần . Ông cứ đi tới hết các địa chỉ khác , ghé cháu cuối cùng cũng được . Nếu có một con búp bê gãy chân hay chó bông rách tai thì cháu cũng rất vui mừng được nhận ông ạ . Ông đến nhé .
Cháu mong lắm .
Ngô Thị Bé Tý
30 đường Cá Voi , quận Bờ Sông
Trùm Sò
[
Blog] -
Điều gì đến cũng phải đến , con người không thể chống lại quy luật của cuộc đời , ngày bố mất tôi đã khóc rất nhiều , không khóc cho nỗi đau mất cha mà tôi khóc cho sự thiệt thòi đau đớn của bố suốt thời gian qua , khóc cho cuộc đời còn lại của mẹ khi vắng bố...
"Cánh cò cõng nắng cõng mưa
Mẹ tôi cõng cả một đời gió sương"
Chỉ hai câu thơ thôi cũng đủ để khắc họa cuộc đời của một con người , tôi đã thấy được hình ảnh của mẹ mình trong hai câu thơ này. Mẹ tôi sinh ra trong một gia đình nghèo đói cơ cực , lớn lên đi lấy chồng , cuộc sống cũng không khá khẩm hơn khi bốn đứa con ốm yếu , nheo nhóc lần lượt ra đời. Nghèo đói cứ thế bủa vây gia đình tôi cho đến lúc con cái khôn lớn , trưởng thành có thể tự nuôi được bản thân và giúp đỡ bố mẹ. Cuộc sống phần nào đỡ vất vả hơn , những tưởng hạnh phúc và an nhiên sẽ đến với mẹ , rồi bao vất vả , nhọc nhằn trước kia của mẹ cũng được đền đáp nhưng không , bố tôi đổ bệnh , căn bệnh mà ai nhắc đến cũng rùng mình sợ hãi và xác định được kết quả , bố tôi bị ung thư.
Bốn anh em tôi đều đi làm xa nhà , không có nhiều thời gian chăm sóc bố , mẹ lại một mình nhọc nhằn trên con đường chống lại bệnh tật cùng bố. Bố đau , khó chịu đâm ra khó tính với cả mẹ khi mẹ rất tận tình chăm sóc và thương bố. Tôi biết mẹ đã cố gắng rất nhiều , cũng biết những nỗi khổ tâm trong lòng mẹ chưa bao giờ nói ra. Trong suốt quãng thời gian gần một năm chăm sóc bố trong sự sợ hãi và bế tắc cùng cực mẹ không rơi một giọt nước mắt nào bởi mẹ biết những giọt nước mắt rơi không đúng chỗ sẽ giết chết một người bệnh như bố. Những tưởng cứ ở hiền là gặp lành nhưng cuộc đời khắc nghiệt lắm mà suy nghĩ của mẹ con tôi thì quá đơn giản.
Gia đình tôi không khá giả gì nên khi bố bị bệnh , mẹ và bốn anh em đã chạy vạy khắp nơi cũng như dồn hết niềm hy vọng vào từng mũi tiêm , từng viên thuốc để chạy chữa cho bố. Điều gì đến cũng phải đến , con người không thể chống lại quy luật của cuộc đời , ngày bố mất tôi đã khóc rất nhiều , không khóc cho nỗi đau mất cha mà tôi khóc cho sự thiệt thòi đau đớn của bố suốt thời gian qua , khóc cho cuộc đời còn lại của mẹ khi vắng bố. Mẹ đau đớn , cắn chặt môi , nén những dòng nước mắt đau thương để cho chúng tôi một điểm tựa khi sự mất mát đến hụt hẫng chông chênh.
Lo liệu xong hậu sự cho bố , chúng tôi lại khăn gói lên đường trở về với công việc hiện tại , bỏ lại mẹ với biết bao sự trống trải hụt hẫng. Căn nhà cấp bốn ba gian thường ngày chật chội là thế bây giờ trở nên trống trải vô cùng. Mẹ bảo: “Mẹ và bố các con đã vất vả cùng nhau trồng cây suốt cả cuộc đời , giờ sắp đến ngày hái quả thì bố không còn nữa”. Mẹ thương bố thiệt thòi , đoản mệnh nhưng cũng chấp nhận để bố ra đi , để bố sẽ không còn mặc cảm , không còn đau đớn vì bệnh tật hành hạ nữa.
Tôi biết mẹ kiên cường chấp nhận buồn tủi , cô đơn , hụt hẫng về mình nhưng cũng biết trong lòng mẹ sẽ không tránh khỏi những giây phút yếu lòng mà hoang hoải câu hỏi: Tại sao cuộc đời lại gian truân đến vậy? Hạnh phúc sao cứ chuẩn bị chạm tới lại vụt mất? Giờ đây hạnh phúc của mẹ sẽ khó mà trọn vẹn được khi vắng bố trong cuộc đời này.
Dương
[Blog] - Có những lúc tôi buồn , để vượt qua những nỗi buồn ấy tôi cần sự chia sẻ , một sự cảm thông. Tôi muốn khóc để vơi bớt nỗi buồn , để nỗi buồn không chất chứa làm tan nát thêm cõi lòng nữa bởi đó là gánh nặng cần phải trút bỏ...
Cảm giác thật khó chịu khi đã nằm xuống mà không ngủ được , thời gian như kéo dài vô tận. Lại nằm trằn trọc suy nghĩ đủ thứ chuyện , dặn lòng đừng suy nghĩ đến nhiều việc nữa nhưng không nghĩ không được. Không biết có được bao nhiêu người hiểu tâm trạng của tôi lúc này? Đếm trên đầu ngón tay vẫn không xác định được chính xác con số đó.
Mỗi con người luôn hướng đến sự hoàn hảo , tôi cũng vậy , không thể hoàn hảo được hết tất cả , chỉ một phần nào đó thôi cũng được rồi , bởi không ai hoàn hảo hết , mất cái này được cái kia. Có những lúc tôi muốn như mọi người nhưng có những người đã nói với tôi là họ muốn được như tôi. Có lẽ không ai hài lòng với chính bản thân mình , vì thế tôi mới sống đến tận giây phút này để biết như thế nào mới gọi là sống. Giờ thì một mình đối diện với chính mình.
Có những lúc tôi buồn , để vượt qua những nỗi buồn ấy tôi cần sự chia sẻ , một sự cảm thông. Tôi muốn khóc để vơi bớt nỗi buồn , để nỗi buồn không chất chứa làm tan nát thêm cõi lòng nữa bởi đó là gánh nặng cần phải trút bỏ. Khi những giọt nước mắt bắt đầu rơi , tôi thật sự cảm thấy nhẹ lòng , rồi chán nản với những trái ngang xảy đến với mình , nản với bản thân và không tìm ra lối thoát. Tôi tự dày vò bản thân với bao suy nghĩ ngổn ngang , rối rắm , tìm đến thứ gì đó để nhất thời tôi có thể quên đi. Tôi trốn chạy , thấy mình thật nhu nhược.
Ngày hôm nay bỗng đặt ra cho bản thân câu hỏi: "Tôi đã sống như thế nào". Trả lời sao đây khi đã có lúc tôi không dám đối diện với mình? Tôi sợ mọi người biết tôi khóc và yếu đuối. Đã bao giờ tôi sống đúng nghĩa? Có lẽ có mà cũng có lẽ không , khi tôi còn ngập ngừng phân vân giữa "Có" và "Không" , nhớ lại thật chậm rãi , từ từ. "Định mệnh , khó có thể nói cho rõ ràng , cũng khó khiến người ta chấp nhận được nó" , tôi học cách yêu thương và chấp nhận với định mệnh , với cuộc sống hiện tại của bản thân. Nó sẽ gắn bó với tôi đến suốt cuộc đời này.
Bên ly cà phê tôi cảm nhận được vị đắng của cà phê , vị lạnh của đá. Tôi ngồi một mình , không cảm giác hồi hộp chờ đợi trông ngóng ai đó , bình yên lắm. Không có một tình yêu , có lẽ nào tôi thấy lòng mình bình yên hơn? Tôi chợt giật mình với câu hỏi đó , đã đến lúc tôi để trái tim mình được bình yên , nhắm mắt lại tựa đầu vào ghế rồi cảm nhận bản nhạc không lời du dương này.
Cuộc đời này liệu có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau nào? Có nỗi buồn nào sẽ không vượt qua? Có yêu thương nào gọi là ít và nhiều hay không? Những câu hỏi ấy mãi mãi không có lời giải đáp. Nỗi buồn , liệu có thể sống mãi với nó được không , hay là học cách tạo niềm vui và che lấp nỗi buồn ấy thì không phải sẽ tốt hơn sao? Yêu thương , liệu có diễn tả hết bằng lời nói , hành động?
Tôi nhận ra một điều: Tôi được sinh ra không phải để sống cho quá khứ hay sống cho tương lai mà sống cho hiện tại này , như vậy là quá đủ rồi. Có lẽ tôi chưa đủ kiến thức để hiểu , chưa đủ lớn để nhận thức được nhiều vấn đề nan giải nhưng có một điều đơn giản "Sống là để học cách yêu thương , biết che lấp nỗi đau , nỗi buồn và tự tìm cho mình một niềm vui trong cuộc sống này".
Lâm
[Blog] - Nó nhớ những đêm đông lạnh giá mẹ thức trắng bế bồng nó trên tay , vỗ về khi nó cảm cúm. Ngày đến trường mẹ đưa tay uốn nắn cho nó từng con chữ , cõng nó đi qua mưa gió của cuộc đời...
Con bé đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ , ngoài kia trời đang mưa , những cơn mưa thu vội vã , dai dẳng và kéo dài. Dường như mưa luôn mang đến cho nó bao cảm xúc lạ thường , nó thèm một chuyến đò tuổi thơ , thèm cảm giác nằm trong vòng tay mẹ. Giữa bộn bề cuộc sống nó cứ mải mê vào các thú vui vô bổ , chạy theo tình yêu mà lãng quên đi sự hiện diện của mẹ. Bao năm tháng vất vả vì gia đình hình như vết nhăn trên mặt mẹ đã nhiều hơn , đôi tay gầy chai sạn , ánh mắt buồn xa xăm. Có lẽ sẽ chẳng ai hiểu cho những gì mẹ đã hy sinh.
Mẹ thật thiêng liêng. Ngày nó còn bé , người luôn phải thức đêm chăm sóc nó mỗi khi trái gió trở trời là mẹ. Nó nhớ những đêm đông lạnh giá mẹ thức trắng bế bồng nó trên tay , vỗ về khi nó cảm cúm. Ngày đến trường mẹ đưa tay uốn nắn cho nó từng con chữ , cõng nó đi qua mưa gió của cuộc đời. Giờ nó đã lớn , là một cô thiếu nữ tuổi đôi mươi ngây thơ và mạnh mẽ.
Rồi tình yêu cũng đến với nó , nhẹ nhàng và lãng mạn như truyện cổ tích. Những tưởng niềm vui ấy sẽ có ngày đơm hoa kết trái nhưng rồi cái vấp ngã của mối tình đầu làm nó sống trầm hơn , vết thương trong lòng cứ âm ỉ. Nó chẳng biết chia sẻ cùng ai , nuốt nước mắt cay đắng che đậy với mọi người bằng nụ cười giả tạo. Đêm đến nó ôm chặt lấy mẹ , muốn nói bao điều mà sao cổ họng nghẹn lại , chẳng thể nào nói được.
Như đứa trẻ , nó viết thư tâm sự cùng mẹ , nghĩ lại nó thấy buồn cười bởi sự ngốc nghếch của mình. Dù sao nó thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Mẹ lặng lẽ đi bên nó , an ủi động viên mỗi ngày , không biết rồi một ngày xa mẹ nó sẽ phải sống thế nào. Ngoài kia trời đang mưa , nó lên giường kéo chăn vùi mình vào giấc ngủ.
Tâm