Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

Chiều đông Hà Nội

Share it Please
[Truyện ngắn] - Nó nhớ ngôi nhà tăm mà cậu hý hoáy làm mấy tháng ròng , nhớ khuôn mặt cậu ngố như thế nào khi ôm bó hoa tới chỗ nó làm việc trước đôi mắt chẳng thể to hơn của nó , nhớ cuốn sách mà cậu tặng nó , cuốn sách nó vô tình nhắc đến rằng tìm hoài mà chưa thấy...

Hà Nội một chiều hanh hao. Vẫn như những buổi chiều khác , công việc nhiều nhưng nó vẫn có thời gian liếc nhìn mấy đồ bé xinh trên bàn làm việc. Vẫn có những giây phút thẫn thờ nhìn dòng xe ngược xuôi phía dưới kia. Con đường của nó , dường như cũng ngược xuôi như thế.

Hai mươi lăm! Không còn trẻ nhưng cũng chưa đủ chín chắn để có thể tự mình quyết định những bước đi tiếp theo. Vẫn còn lưỡng lự và phân vân nhiều lắm! Cũng như những cô gái 25 khác , nó đã dần chấp nhận sự thật rằng dù đi tới đâu cũng sẽ có người hỏi nó những câu đại loại như có  người yêu chưa , khi nào lấy chồng ,… cũng khá quen tai và cũng đủ để điềm tĩnh đón nhận những câu hỏi đó bằng một nụ cười tươi rói.

Có thể nhiều người cho rằng mới có 25 đi đâu mà vội , ế sao được. Ừ thì đúng , ế làm sao được khi ngoài kia còn có 1 cơ số không nhỏ những cô gái trên dưới 30 vẫn tung tăng bay nhảy , vẫn chạy theo những ước mơ , lý tưởng. Nhưng nó hiểu cái cảm giác cô đơn , nó quen với cô đơn đến nỗi nhiều lúc đang chìm đắm trong đó mà không biết. Và nó sợ , sợ rằng nếu cô đơn quá lâu nó sẽ mạnh mẽ tới mức chẳng cần ai bên mình nữa.

Chiều nay ,

Nó nghĩ…

Về cậu bạn đã theo đuổi nó từ khi nó còn là cô bé mộng mơ của năm nhất. Cậu bạn thật thà và cũng chân thành quá đỗi! Nó nhớ ngôi nhà tăm mà cậu hý hoáy làm mấy tháng ròng , nhớ khuôn mặt cậu ngố như thế nào khi ôm bó hoa tới chỗ nó làm việc trước đôi mắt chẳng thể to hơn của nó , nhớ cuốn sách mà cậu tặng nó , cuốn sách nó vô tình nhắc đến rằng tìm hoài mà chưa thấy , nhớ cả cây bút khắc thủ công cậu ấy tặng nhân ngày già đó mà chính nó không nhớ , nhớ tới ngày sinh nhật , một mình cậu ấy đã tự tay chuẩn bị cả bữa tiệc sinh nhật cho đám bạn của nó , những món ăn cầu kì ,lạ và…khó quên , có lẽ sẽ không ai quên được khuôn mặt ngộ nghĩnh đẫm mồ hôi của cậu khi hoàn thành lúc 22h30 – thời gian mà ai cũng buồn ngủ rồi chứ không buồn ăn nữa.

...Về mối tình đã kết thúc 2 năm về trước , tình yêu bắt đầu từ sự ngưỡng mộ và sự theo đuổi nhiệt tình của người đó. Trong khi người đó đôi khi vẫn nhắn tin gợi lại những kỉ niệm và kể về mình thì nó lại hoàn toàn không nhớ những kỉ niệm trước đó. Nó thấy lạ vì mình sao lại có thể vô tâm đến thế! Qua 2 năm nó đã không cò nhớ nổi gì về mối tình đó. Hình như nó vô tâm và hời hợt hơn nó nghĩ…

...Về cậu bạn nó mới quen cách đây 1 tháng và mới gặp 4 lần , một mối quan hệ không thể gọi thành tên. Chỉ biết mỗi khi đi cùng cậu ấy nó cảm thấy thoải mái khi được là chính mình. Nó cứ như thế , nhí nhảnh và trẻ con như một cô bé mới lớn. Cậu ấy bảo rằng , nó giả nai rất giỏi , giỏi tới mức cậu ấy cứ tin nó là nai thật vậy! Nó cười phá lên và nghĩ : “Ừ ,mình giả nai khéo thật , khéo tới mức chính mình còn nghĩ mình là nai kia mà”. Hôm qua cậu ấy nói sẽ viết mail cho nó hàng ngày , sẽ kể về cuộc sống và công việc hàng ngày của cậu cho nó nghe. Thú vị. Nó đọc mail và mỉm cười , lâu lắm nó không cảm thấy như vậy. Nó tin vào tình yêu sét đánh nhưng nó chưa dám tin là tình yêu ấy đang xuất hiện-ngay-trước-mặt-nó. Nó khăng khăng cho rằng đó chỉ là cảm nắng , là cảm xúc thoáng qua thôi. Rồi mọi thứ sẽ trở về đúng quỹ đạo , nhanh thôi!


Cái tuổi 25 không cho phép nó nghĩ và mơ mộng như cô bé 18. 25 năm trôi qua , lẽ ra nó phải nhận ra rằng sẽ chẳng có chàng hoàng tử cưỡi bạch mã nào giành cho nó cả. Cũng không có chàng trai mét tám nào xoa đầu và mỉm cười thật hiền với nó khi nó mắc lỗi. Cũng không có ai véo mũi nó khi nó chun mũi bướng bỉnh bảo vệ chính kiến của mình. Sẽ không có tấm lưng rộng nào để nó tựa vào khóc nức nở khi bị ai đó bắt nạt. Sẽ không có ai đưa nó đi ngắm phố phường Hà Nội vào ban đêm , cũng chẳng có ai để nó nũng nịu đòi đi ăn kem mùa đông khi gió lạnh ùa về… Hình như nó vẫn đang mông lung , hy vọng và mong chờ điều kỳ diệu ấy. Những điều tưởng chừng như giản dị mà lại khó trở thành hiện thực!Và nó tin rằng , ở một nơi nào đó , một nửa của mình vẫn đang hối hả chuẩn bị để một ngày nào đó không xa sẽ đón nhận nó vào con đường của mình. Chợt nhớ tới lời thoại trong một bộ phim sến sẩm mà nó từng xem:” Chỉ cần có niềm tin , ước mơ sẽ thành sự thật.” Nó vẫn đang tin và hy vọng điều kỳ diệu sẽ tới với tất cả những cô gái 25...như nó!

Hà Alice

Hang Pham

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipisicing elit, sed do eiusmod tempor incididunt ut labore et dolore magna aliqua. Ut enim ad minim veniam, quis nostrud exercitation.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét