Tháng mười hai lạnh , London tuyết còn chưa kịp đến . Em thì vẫn thích sống kiểu ngược đời , ban ngày rong ruổi chơi , đến đêm thì lại lao vào thư viện học . Cái giờ lang thang về nhà , thì những chuyến xe đầu tiên cũng bắt đầu đông đúc , nhộn nhạo . Người ta hối hả với thời gian , hối hả với những tiền bạc , danh vọng , còn em và anh , cũng đang hối hả chạy trong cuộc đời của nhau .
“Ghét anh đi”
Sao lại ghét anh?
“Vì em tốt , còn anh thì không”
Anh…Vậy nếu em là người xấu , mình yêu nhau được không anh?
Bản thân em , vốn dĩ chẳng ghét bỏ ai bao giờ . Chỉ là quan tâm , hay coi như không tồn tại . Còn nếu đơn giản chỉ vì một câu nói của anh mà làm cho em từ bỏ , thì thứ tình cảm đấy , chẳng phải là tình yêu . Anh từng nói , những tin nhắn của em , nếu anh còn trả lời , nghĩa là anh muốn như thế , em đừng bao giờ nghĩ bản thân mình phiền phức . Thế thì những tình cảm của em , nếu em còn yêu anh , thì cứ hiểu rằng tự em muốn làm như thế , anh đừng cảm thấy có lỗi với em . Lớn hơn cả nỗi sợ bị tổn thương , là niềm lo mình sẽ chẳng cho đủ hết những quan tâm , nhất định sau này sẽ hối hận . Với em , yêu một người , chưa bao giờ là tội lỗi . Giờ anh có nói cả trăm hay ngàn vạn lần câu “Anh không tốt” , thì tình yêu em cũng đã ở đấy rồi , có thay đổi được không?
Mọi người hay hỏi em sao viết truyện buồn mãi vậy , thậm chí có người nói đọc xong mãi vẫn chẳng hiểu được gì . Em thì chỉ nghĩ đơn giản , những gì em viết ra , là tình cảm của em , cảm xúc của em , là những khổ tâm của em , sẽ nhẹ lòng hơn qua từng câu chữ . Em chưa bao giờ nghĩ là dễ hiểu . Bởi đến em còn không xác định nổi bản thân mình muốn gì . Mà nếu dễ dàng để hiểu ra , thì có lẽ anh đã biết . Biết chỉ đằng sau một nụ cười thôi , là bao nhiêu nước mắt em chẳng thể nào khóc được .
Cái cảm giác khóc một mình , thực sự rất u sầu , rất bi thương . Giống như khi uống rất rất nhiều thuốc ngủ , tưởng là có thể chết , nhưng cuối cùng lại mơ mơ hồ hồ , lúc tỉnh lúc mê , cảm giác thực vô cùng đáng sợ . Muốn đứng lên nhưng không đủ sức , nghe được những tiếng nói xung quanh , mà chẳng thể nào đáp trả dù chỉ một lời .
Ai đã từng tự rạch một vết dao lên tay mình rồi sẽ hiểu , cứ cho là ngu ngốc , nhưng cái cảm giác được khóc oà , thực sự thấy như mình được giải thoát . Vì ít nhất có cái cớ để nước mắt rơi , khóc vì đau những vết đau da thịt , tuyệt đối không phải vì những vết thương trong lòng . Bởi thế nên có những cảm xúc người ta gọi là hoang mang . Cũng có cả những việc làm được mang tên liều mạng và cố chấp . Đến một ngày khi đã khép yêu thương , em nhất định sẽ thôi chẳng viết những câu truyện buồn , mà anh đóng vai là kẻ có tội nữa .
Một ngày khi em có con gái , nếu chẳng phải là cùng với anh , khi con bé muốn ở bên một người không yêu nó , em sẽ chẳng khi nào nói hai chữ “Đừng nên” . Vì em hiểu cuộc đời này ngắn ngủi lắm , mỗi người đến bên sẽ như một mảnh ghép nhỏ , và những vấp ngã sẽ dậy ta cách mạnh mẽ trưởng thành . Giống như anh , giống như em , giống như tình yêu em đang chạy đua trong cuộc đời của anh.
Giản đơn chỉ là như vậy .
Iris
Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipisicing elit, sed do eiusmod tempor incididunt ut labore et dolore magna aliqua. Ut enim ad minim veniam, quis nostrud exercitation.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét