Đời phải học cách chịu đựng học cách ngời nghệch chẳng lo phiền muộn, xem những việc lớn hóa nhỏ chứ đừng nên thổi phồng thành nỗi đau quá lớn mà sống trong dằn vặt khổ đau...
Hãy tập ăn cay đi để làm quen với vị đắng, cuộc đời có bao giờ phẳng lặng để ta có thể nếm vị ngọt ngào...
Hãy tập ăn cay, tập ngốc nghếch để sự tổn thương sẽ không phải nặng nề, có những điều nếu biết quá sâu đau thương sẽ chất đầy, cứ ngỡ rằng những thứ không tôn trọng sẽ mất đi vậy mà có những thứ ta tôn trọng rất rất nhiều lần cũng không thể nào giữ, khi mối quan hệ kết thúc cũng là lúc người đã rời xa mãi mãi.
Sự thật bao giờ cũng phủ phàng, nguyên nhân cũng chỉ là cảm thấy không hợp nữa, cũng chỉ là anh yêu người khác rồi, cũng chỉ là khoảng cách địa lí hay lại là gia đình anh không thích em. Có những nỗi đau cần căn nguyên để khi thoát li sẽ nhẹ nhõm, ấy vậy mà nguyên cớ đó chẳng mấy ai nghe cho lọt tai, sự nhàn chán trong mối quan hệ, sự dung hòa về tính tình, cảm giác mệt mỏi khi cứ cải vả, rồi lại hờn giận không thích này không thích kia. Cứ ngốc nghếch mà tin như thế đi, chia tay là do những chuyện lặt vặt như thế, có đào bới tìm lông cũng chỉ nghẹn ngào khi biết sự thật người ấy có người yêu khác, người ấy lừa dối trong suốt thời gian qua, người ấy không tôn trọng, lừa dối và chỉ xem mình như con rối ngốc nghếch bị mê hoặc. Cứ nhẹ dạ mà tin rằng mối quan hệ đã kết thúc khi lời hứa đã không còn mà quên đi, cứ ngốc nghếch để chẳng phải suy nghĩ lo âu, đôi khi cần như thế mới thanh thản.
Tập ngốc để xem mọi việc bình thường, tình yêu đến rồi ra đi như quy luật tự nhiên chẳng có gì phải lưu luyến, thông minh sắc sảo cũng chỉ làm bản tính không chịu thua trỗi dậy rồi lại đâm đầu vào khổ đau, có những thứ cần ngờ vực ngốc nghếch để qua đi nhẹ nhàng trôi tuột không cần cố gượng giành dật để rồi khi đó lại thấy sợ, lại tổn thương mà sống trong những tháng ngày của bóng tối.
Tập sống ngốc nghếch để không buồn với những gì mình không có, cũng như không đau lòng với những thứ đang có mà như không, nếu một ngày ta chạm mặt nhau thì hãy ngốc nghếch bước qua thật mau để xem nỗi đau ấy chẳng hề tồn tại, một thứ tình yêu lâu năm đã bòn rút hết tuổi thanh xuân của một người con gái để rồi cô ấy chới với không biết làm gì với trái tim trong những năm tháng ít ỏi của mình với thời son phấn tuổi trẻ cũng hãy khẽ là nghĩ mình còn trẻ và trái đất này còn khối người cùng hoàn cảnh với mình mà vô tư để được sống trong vui vẻ hạnh phúc.
Đời phải học cách chịu đựng học cách ngời nghệch chẳng lo phiền muộn, xem những việc lớn hóa nhỏ chứ đừng nên thổi phồng thành nỗi đau quá lớn mà sống trong dằn vặt khổ đau.
Hãy tập ăn cay đi để làm quen với vị đắng, cuộc đời có bao giờ phẳng lặng để ta có thể nếm vị ngọt ngào...
Hãy tập ăn cay, tập ngốc nghếch để sự tổn thương sẽ không phải nặng nề, có những điều nếu biết quá sâu đau thương sẽ chất đầy, cứ ngỡ rằng những thứ không tôn trọng sẽ mất đi vậy mà có những thứ ta tôn trọng rất rất nhiều lần cũng không thể nào giữ, khi mối quan hệ kết thúc cũng là lúc người đã rời xa mãi mãi.
Sự thật bao giờ cũng phủ phàng, nguyên nhân cũng chỉ là cảm thấy không hợp nữa, cũng chỉ là anh yêu người khác rồi, cũng chỉ là khoảng cách địa lí hay lại là gia đình anh không thích em. Có những nỗi đau cần căn nguyên để khi thoát li sẽ nhẹ nhõm, ấy vậy mà nguyên cớ đó chẳng mấy ai nghe cho lọt tai, sự nhàn chán trong mối quan hệ, sự dung hòa về tính tình, cảm giác mệt mỏi khi cứ cải vả, rồi lại hờn giận không thích này không thích kia. Cứ ngốc nghếch mà tin như thế đi, chia tay là do những chuyện lặt vặt như thế, có đào bới tìm lông cũng chỉ nghẹn ngào khi biết sự thật người ấy có người yêu khác, người ấy lừa dối trong suốt thời gian qua, người ấy không tôn trọng, lừa dối và chỉ xem mình như con rối ngốc nghếch bị mê hoặc. Cứ nhẹ dạ mà tin rằng mối quan hệ đã kết thúc khi lời hứa đã không còn mà quên đi, cứ ngốc nghếch để chẳng phải suy nghĩ lo âu, đôi khi cần như thế mới thanh thản.
Tập ngốc để xem mọi việc bình thường, tình yêu đến rồi ra đi như quy luật tự nhiên chẳng có gì phải lưu luyến, thông minh sắc sảo cũng chỉ làm bản tính không chịu thua trỗi dậy rồi lại đâm đầu vào khổ đau, có những thứ cần ngờ vực ngốc nghếch để qua đi nhẹ nhàng trôi tuột không cần cố gượng giành dật để rồi khi đó lại thấy sợ, lại tổn thương mà sống trong những tháng ngày của bóng tối.
Tập sống ngốc nghếch để không buồn với những gì mình không có, cũng như không đau lòng với những thứ đang có mà như không, nếu một ngày ta chạm mặt nhau thì hãy ngốc nghếch bước qua thật mau để xem nỗi đau ấy chẳng hề tồn tại, một thứ tình yêu lâu năm đã bòn rút hết tuổi thanh xuân của một người con gái để rồi cô ấy chới với không biết làm gì với trái tim trong những năm tháng ít ỏi của mình với thời son phấn tuổi trẻ cũng hãy khẽ là nghĩ mình còn trẻ và trái đất này còn khối người cùng hoàn cảnh với mình mà vô tư để được sống trong vui vẻ hạnh phúc.
Đời phải học cách chịu đựng học cách ngời nghệch chẳng lo phiền muộn, xem những việc lớn hóa nhỏ chứ đừng nên thổi phồng thành nỗi đau quá lớn mà sống trong dằn vặt khổ đau.
Star Sea
Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipisicing elit, sed do eiusmod tempor incididunt ut labore et dolore magna aliqua. Ut enim ad minim veniam, quis nostrud exercitation.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét