Nếu những ngôi sao trên bầu trời trong một đời chỉ xuất hiện một lần, tôi dám cược tất cả mọi người sẽ đi ngắm sao. Và những ai từng nhìn thấy sao nhất định sẽ huyên thuyên về sự trang nghiêm và hùng tráng của trải nghiệm đó. Nhưng bởi những vì sao hàng đêm đều sáng lấp lánh trên bầu trời, nên có thể mấy tháng liền, chúng ta cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn ngắm bầu trời.
Giống như: "Trong cuộc sống không thiếu cái đẹp, mà thiếu đôi mắt phát hiện cái đẹp". Thật ra chúng ta không cần tốn công tìm kiếm khắp nơi. Cái đẹp vốn là đâu đâu cũng có thể thấy. Đáng tiếc là ở đâu đó trên trái đất này, cuộc sống đang bị xem nhẹ.
Bạn nghĩ xem, khi buổi sáng vẫn chưa thức giấc, bạn đã bắt đầu lo sợ cái lạnh sau lúc thức dậy và để vuột mất mấy phút âm ấp cuối cùng trong chăn. Khi ăn sáng, bạn lại nghĩ trên đường đi làm có thể bị kẹt xe. Khi làm việc bắt đầu bạn nghĩ đến sau buổi tan sở nên làm thế nào tiêu khiển thời gian trên đường về nhà.
Để thời gian nghỉ trôi qua một cách vô ích, không vương lại chút dấu vết đáng được hồi tưởng và có ý nghĩa trong cuộc sống ngày thường, đó chính là sự lãng phí thời gian, là bạn đã không quan tâm đến hình thức tồn tại trong cuộc sống.
Chúng ta luôn nôn nóng chờ đợi ngày nghỉ cuối tuần như các bà mẹ luôn mong con cái mình lớn khôn. Chúng ta quay vòng không nghỉ chút nào, chúng ta nóng nẩy khi tắc đường, chúng ta như con ruồi bay qua, bay lại trong siêu thị. Không kiên nhẫn, chúng ta không ngừng chuyển kênh tivi, các bà mẹ không ngừng hối thúc con cái nhanh lên... Đó chính là nguyên nhân khiến chúng ta không thể có cuộc sống tốt đẹp trong hiện tại, vì tất cả đều lo lắng không đủ thời gian, giống như không đủ tiền vậy.
Cách tốt nhất để hưởng thụ cuộc sống là bạn phải chú ý tất cả những gì mình làm, sau đó bước chậm rãi. Vội vàng chỉ khiến chúng ta phạm sai lầm. Chúng ta luôn đánh rơi đồ vật hay làm rối tung mọi thứ, kết quả chúng ta sẽ mất thời gian để dọn dẹp lại.
Bởi chúng ta luôn đuổi theo thời gian, không có thời gian nói chuyện với bạn bè, kết quả là chúng ta trở nên cô đơn. Vì chúng ta luôn bận rộn, không có thời gian kiểm điểm, cũng không rảnh chú ý đến vật bên cạnh, nên chúng ta không chú ý đến các dấu hiệu. Ngay cả báo hiệu ban đầu của cơ thể bị bệnh, có người cũng không cảm nhận được. Khi vội vàng mua hàng, chúng ta không rảnh để nghe những tiếng nói nhỏ: "Mình có thật sự cần món đồ mới này không?"
Hãy học cách bước chậm lại. Khi không còn mệt mỏi vì quá bận rộn, bạn sẽ phát hiện nét đẹp chưa được khai thác của cuộc đời. Sống trong trạng thái ham muốn mãi không có điểm dừng, chúng ta sẽ không thể trải nghiệm cuộc sống cao hơn một bậc.
Giống như: "Trong cuộc sống không thiếu cái đẹp, mà thiếu đôi mắt phát hiện cái đẹp". Thật ra chúng ta không cần tốn công tìm kiếm khắp nơi. Cái đẹp vốn là đâu đâu cũng có thể thấy. Đáng tiếc là ở đâu đó trên trái đất này, cuộc sống đang bị xem nhẹ.
Bạn nghĩ xem, khi buổi sáng vẫn chưa thức giấc, bạn đã bắt đầu lo sợ cái lạnh sau lúc thức dậy và để vuột mất mấy phút âm ấp cuối cùng trong chăn. Khi ăn sáng, bạn lại nghĩ trên đường đi làm có thể bị kẹt xe. Khi làm việc bắt đầu bạn nghĩ đến sau buổi tan sở nên làm thế nào tiêu khiển thời gian trên đường về nhà.
Để thời gian nghỉ trôi qua một cách vô ích, không vương lại chút dấu vết đáng được hồi tưởng và có ý nghĩa trong cuộc sống ngày thường, đó chính là sự lãng phí thời gian, là bạn đã không quan tâm đến hình thức tồn tại trong cuộc sống.
Chúng ta luôn nôn nóng chờ đợi ngày nghỉ cuối tuần như các bà mẹ luôn mong con cái mình lớn khôn. Chúng ta quay vòng không nghỉ chút nào, chúng ta nóng nẩy khi tắc đường, chúng ta như con ruồi bay qua, bay lại trong siêu thị. Không kiên nhẫn, chúng ta không ngừng chuyển kênh tivi, các bà mẹ không ngừng hối thúc con cái nhanh lên... Đó chính là nguyên nhân khiến chúng ta không thể có cuộc sống tốt đẹp trong hiện tại, vì tất cả đều lo lắng không đủ thời gian, giống như không đủ tiền vậy.
Cách tốt nhất để hưởng thụ cuộc sống là bạn phải chú ý tất cả những gì mình làm, sau đó bước chậm rãi. Vội vàng chỉ khiến chúng ta phạm sai lầm. Chúng ta luôn đánh rơi đồ vật hay làm rối tung mọi thứ, kết quả chúng ta sẽ mất thời gian để dọn dẹp lại.
Bởi chúng ta luôn đuổi theo thời gian, không có thời gian nói chuyện với bạn bè, kết quả là chúng ta trở nên cô đơn. Vì chúng ta luôn bận rộn, không có thời gian kiểm điểm, cũng không rảnh chú ý đến vật bên cạnh, nên chúng ta không chú ý đến các dấu hiệu. Ngay cả báo hiệu ban đầu của cơ thể bị bệnh, có người cũng không cảm nhận được. Khi vội vàng mua hàng, chúng ta không rảnh để nghe những tiếng nói nhỏ: "Mình có thật sự cần món đồ mới này không?"
Hãy học cách bước chậm lại. Khi không còn mệt mỏi vì quá bận rộn, bạn sẽ phát hiện nét đẹp chưa được khai thác của cuộc đời. Sống trong trạng thái ham muốn mãi không có điểm dừng, chúng ta sẽ không thể trải nghiệm cuộc sống cao hơn một bậc.
Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipisicing elit, sed do eiusmod tempor incididunt ut labore et dolore magna aliqua. Ut enim ad minim veniam, quis nostrud exercitation.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét